Ngô Tĩnh Nhiên vừa nói vừa che mặt đau khổ khóc lóc.
Phóng viên dưới sân khấu thấy một màn này đều mờ mịt, đây là sự biến chuyển gì vậy?
“Tôi... tôi làm tổn thương Hạo Dịch nhưng không phải tôi cố ý, đều là người đàn ông này, anh ta uy hiếp tôi! Nhất định muốn tôi gả cho anh ta, còn... muốn tôi bịa những chuyện này để hãm hại Hạo Dịch!”
Ngô Tĩnh Kỳ đẩy Khang Kỳ ra, tức giận hét lên.
“Anh ta uy hiếp cô cái gì mà lại khiến cô nói ra những lời nói dối thấp hèn như vậy?!” Tống Như tiếp tục ép hỏi.
“Chuyện đó...”
“Nguyên nhân khiến cô không thể không chịu khuất phục anh ta chỉ có một, mười năm trước cô đã hại chết em trai ruột anh ta.” Tống Như nói.
Đám phóng viên đều giơ máy ảnh lên, chụp Ngô Tĩnh Nhiên.
Sự việc lại có nội tình như vậy?
“Hết lần này đến lần khác cô thuận theo anh ta đều vì nguyên nhân này, còn rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, Đại Thiên sẽ giúp đỡ cảnh sát điều tra rõ chân tướng, còn về vị hôn phu Khang Kỳ của cô rốt cuộc đã làm gì sẽ do pháp luật phán xét.”
“Ha! Những người làm ngôi sao các người đều nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô đâu!” Khang Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định hô lên, anh ta không cho rằng mình có nhược điểm rơi vào tay họ.
“Sau khi Ngô Tĩnh Nhiên gặp chuyện không may, anh đã mạo danh cô ta, gánh vác mọi tội danh, đây là chuyện riêng của hai người... Nhưng, sau này anh tham dự không biết bao nhiêu vụ ẩu đả đánh nhau, thậm chí còn tham gia buôn lậu, lẽ nào những chuyện này không vi phạm pháp luật sao?”
Lúc này sắc mặt Khang Kỳ thay đổi rồi!
Đại Thiên lại có thể đào ra lịch sử đen tối của anh ta...
Tống Như thu hết vẻ mặt anh ta vào đáy mắt, một lần nữa nói với đám phóng viên dưới sân khấu: “Tôi dấn thân vào con đường này nhiều năm như vậy, vốn dĩ hôm nay tôi cũng không định lọ diện nhưng tôi không thể hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho bọn họ bắt nạt người nhà họ Tống chúng tôi. Có lẽ là em trai tôi có chỗ nào đó làm không thỏa đáng, tôi thân là người nhà nó đương nhiên sẽ giúp cậu ấy trưởng thành! Chuyện nhà họ Tống chúng tôi không cần người ngoài khoa tay múa chân!”
“Có người muốn đẩy em trai tôi xuống nước nhưng ngại quá, cậu ấy không phải người mà các người có thể làm nhục.”
Tống Như nói xong thì từ bục phát biểu đi xuống, giao những chuyện còn lại phía sau cho Anh Mạt.
Đây chính là khí phách của Tống Như!
Nhìn quanh cả giới nghệ sĩ này, ai có thể địch nổi Tống Như?
“Woa, tôi thật sự không ngờ rằng Tống Như sẽ tới!”
“Mọi ống kính vừa nãy đều chụp được rồi phải không? Đây chính là tin tức đầu đề của ngày mai đấy!”
“Chúng ta suýt chút nữa đã bị đôi cẩu nam nữ này lừa rồi! May mà có Tống Như đến để cho đám tiểu nhân gian trá đó hiện nguyên hình!”
Tống Như dưới sự bảo vệ của vệ sĩ đã rời khỏi hiện trường buổi tuyên bố, cô vẫn chưa muốn công khai chuyện mình có thai.
Ống kính đám phóng viên vẫn luôn dõi theo Tống Như, thấy cô rời đi họ mới lần lượt cảm thán.
“Đây chính là mị lực của Tống Như, chẳng trách tôi luôn cảm thấy Hạo Dịch vô cùng có gia giáo, đối xử với người hâm mộ cũng cực kỳ tốt, thì ra cậu ấy là em trai Tống Như!”
“Người nhà họ đều khiêm tốn như vậy sao? Rõ ràng bối cảnh vô cùng lớn mạnh nhưng lại từng bước từng bước dựa vào bản thân, trước nay chưa từng dựa vào bối cảnh gia đình để đánh bóng tên tuổi.”
Anh Mạt một lần nữa trở về bục phát biểu, một phút sau cảnh sát đã tới.
Ngô Tĩnh Nhiên bị dọa đến liên tục lùi về sau, mắt nhìn Khang Kỳ bị cảnh sát bắt đi, vì anh ta bị nghi ngờ có dính líu đến vụ án buôn lậu, còn có vụ án giết người mạo danh Ngô Tĩnh Nhiên năm đó...
Chứng cứ đã bày ra trước mắt, Khang Kỳ không trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật!
Chân Ngô Tĩnh Nhiên mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể chống vào vách tường bên cạnh.
Lúc này Hạo Dịch từ ngoài cửa chạy tới, anh ta vừa xuất hiện Ngô Tĩnh Nhiên liền lập tức chạy tới túm chặt cánh tay anh ta: “Xin anh, cứu em với...”
Nhưng trong mắt anh ta chỉ còn lại sự vô tình và lạnh lùng.
Tống Kiệt nhàn nhạt liếc qua cô ta một cái: “Buông tay.”
“Không, em yêu anh!”
“Chúng ta đã kết thúc rồi.” Khi anh ta bị cả thế giới nghi ngờ, người đứng bên cạnh anh ta không phải người phụ nữ trước mắt.
Tống Kiệt ngước mắt, nhìn Anh Mạt trên bục phát biểu.
“Hạo Dịch, em yêu anh như vậy, em... xin anh tha thứ cho em một lần này!”
“Không thể.”
Anh nói hai chữ rồi trực tiếp đẩy Ngô Tĩnh Nhiên ra, từ bây giờ người phụ nữ này không còn bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, anh ta đến nhìn cô ta thêm một cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Anh Mạt giải quyết ổn thỏa đám phóng viên xong, vụ tai tiếng liên quan đến Hạo Dịch đến giai đoạn này, tin rằng tin tức ngyà mai sẽ rất đặc sắc.
Sau đó Anh Mạt và Tống Kiệt cùng nhau đi về phía văn phòng tổng giám đốc của Đại Thiên, Dương Gia Cửu và Tống Như đang chờ họ ở đó.
Trong thang máy, hai người không ai nói gì, đi thẳng vào phòng làm việc, sau khi Anh Mạt báo cáo việc đã giải quyết ổn thỏa đám phóng viên cho Tống Như xong, Tống Như phát hiện từ khi hai người đi vào, ánh mắt Tống Kiệt chưa từng rời khỏi Anh Mạt.
Hơn nữa, bầu không khí vi diệu này dường như...
Tống Như trực tiếp hỏi Anh Mạt: “Vừa nãy em nói chuyện thích Tống Kiệt...”
“Đó là vì công việc quan hệ xã giao, em chỉ muốn bảo vệ cậu ấy mà thôi.” Anh Mạt thẳng thắn trả lời.
“Là vậy à.” Tống Như nhún vai, dùng ánh mắt ý bảo Tống Kiệt, xem ra anh ta không biết phân biệt người tốt xấu gì cả, bên cạnh có một người tốt như vậy!
Tống Kiệt quay đầu đi chỗ khác ho khan một tiếng, không muốn để người chị tốt của anh lại tạo nên bầu không khí gượng gạo nữa.
Sau khi Anh Mạt trả lời xong thì yên tĩnh lùi sang một bên.
Mà Dương Gia Cửu vẫn luôn là người xử lý văn kiện công ty cũng giao toàn bộ quyền lực xử lý chuyện này cho Tống Như, chỉ cần cô vui vẻ thì chuyện gì cũng có thể.
“Chị, em...”
“Cậu cái gì? Vừa nãy Anh Mạt công khai bày tỏ tấm lòng trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa cô ấy là vì bảo vệ cậu nên mới làm vậy, con đường sau này phải đi thế nào, trong lòng cậu tự có tính toán.”
“Em biết rồi, chị, em sẽ không khiến người quan tâm em phải thất vọng đâu.” Tống Kiệt nắm chặt tay lại: “Em đã nhận được một bài học sâu sắc, em biết em phải làm gì rồi!”
Xem ra, chuyện này quả thực đã đả kích tới cậu ấy không hề nhỏ.
“Anh Mạt, phiền em đưa cậu ấy về.”
“Vâng.” Anh Mạt gật đầu, hoàn toàn là dáng vẻ của một trợ lý tiêu chuẩn, chỉ là lời vừa rồi của Tống Kiệt cũng để lại dấu vết trong lòng cô.
Anh ấy nói, anh ấy sẽ không để người quan tâm mình phải thất vọng nữa.
Tống Kiệt đi ra khỏi văn phòng, Anh Mạt đi sau anh ta một khoảng cách không gần không xa.
“Anh Mạt, hôm nay... tôi sẽ ghi nhớ mãi mãi.”
Anh Mạt chớp mắt, cô thấy được vẻ quyết tâm và sự trưởng thành của Tống Kiệt.
Mà trong lòng Tống Kiệt, anh cũng âm thầm bổ sung một câu, nhớ mọi chuyện cô làm vì tôi.
Sau đó, Anh Mạt đưa Tống Kiệt về nhà họ Tống, ông cụ Tống đã ngồi chờ anh ở phòng khách, nhìn thấy anh ta vào cửa, ông cụ Tống đã gõ cây gậy xuống: “Khi còn trẻ sẽ luôn không phân biệt được người tốt xấu, nhưng phải biết tiếp nhận giáo huấn!”
“Ông nội, ông nói đúng lắm.”
“Được rồi, nghĩ xem con đường sau này nên đi thế nào đi, con gái người ta giải vây giúp cháu, cháu hãy chọn thật kỹ lưỡng một món quà rồi cảm ơn cô ấy đi.”