“Có lẽ các người có ác ý, nhưng tôi cũng dùng hết khả năng bảo vệ bản thân, vì vậy, tôi không cảm thấy tôi có tư cách đuổi các chị đi.”
“Huống chi, chúng ta là diễn viên mà đạo diễn Úc chọn, tôi tin tưởng ánh mắt của ông ấy, nếu như đuổi các chị đi sẽ chỉ khiến bộ phim này bị tổn thất mà thôi.”
“Hôm qua tôi làm như vậy chỉ muốn nói cho các chị, đừng làm chuyện không nên làm nữa, cơ hội chỉ có một.”
“Chúng ta đều là diễn viên, cũng đều hiểu lăn lội trong giới này khó khăn đến mức nào, cũng không liên quan đến mối quan hệ tình nhân của các chị, chỉ là tôi không có hứng thú để lộ ra bên ngoài mà thôi.”
“Cho nên, chị không cần phải đề phòng tôi khắp nơi, nhưng mong chị nhớ kỹ, vì bảo vệ mình, tôi sẽ không từ thủ đoạn.”
Nói xong Tống Như đứng dậy, mang theo Anh Mạt rời đi.
Còn lại Hề Mạn đứng tại chỗ, sững sờ hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô ta phát hiện cô ta và Tống Như chênh lệch nhiều đến thế nào rồi!
Người phụ nữ có tâm tư kín đáo đến thế, có khí thế đến thế, căn bản cô ta còn kém xa... Trong giới diễn xuất, vậy mà còn có người lợi hại như Tống Như, thật sự nghĩ mà sợ, thế mà cô ta còn dám cả gan làm loạn khiêu khích Tống Như?
...
Tống Như không hề nhắc đến chuyện này nữa, giống như đã hoàn toàn quên đi, biểu hiện trong đoàn làm phim cũng bình thường không có gì khác biệt, lúc đầu Hề Mạn còn lo lắng, nhưng rất nhanh cũng ý thức được cô ta hoàn toàn không cần suy nghĩ lung tung.
Bởi vì Tống Như khinh thường làm loại chuyện bức ép người ta.
Rất nhanh lại đến ngày quay cảnh quay tai nạn xe cộ này, có vết xe đổ lần trước, nhân viên công tác của đoàn làm phim kiểm tra vô cùng tỉ mỉ, sau khi lên xe Lý Vỹ rất nhanh tiến vào trạng thái, Tống Như cũng nghiêm túc học tập, mặc dù NG hai lần, nhưng vẫn thuận lợi hoàn thành.
Nhưng mà Tống Như bởi vì hoàn thành động tác cường độ cao, vừa xuống xe liền choáng váng đứng không vững, uống hết một chai nước mới miễn cưỡng tính táo lại.
Phó đạo diễn cũng lo lắng hỏi cô có muốn nghỉ ngơi không, nhưng Tống Như lắc đầu: “Đợi lát nữa còn một cảnh. Tôi vẫn có thể tiếp tục được, không sao.”
Diễn viên chuyên nghiệp mà lại chịu được vất vả như cô thật sự không nhiều, Lý Vỹ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đã thay đổi cách nhìn khi trước về Tống Như.
Người vừa có thiên phú lại vừa cố gắng, đó cũng chính là vì sao cô lấy được may mắn nhưng người khác không lấy được! Vì vậy, không cần phải ghen tỵ...
Mấy ngày sau, Hề Mạn cũng ở một bên quan sát Tống Như quay mấy cảnh phim, quan điểm đối với diễn xuất của cô ta cũng thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ có một kết luận cuối cùng, đó chính là: Tống Như xứng đáng có được nhân vật nữ chính này! Mà cô ta, đóng vai phụ cho Tống Như, cam tâm tình nguyện.
“Chị Tiểu Như, đây là sắp xếp mấy ngày sau, cảnh phim của chị không nhiều, có thể nghỉ ngơi một chút.” Anh Mạt cười nói: “Vì tổ chức sinh nhật cho tổng giám đốc Dương, chị cố ý quay phim xong trước, tổng giám đốc Dương mà biết nhất định rất vui mừng.”
Tống Như mỉm cười không trả lời.
“Vậy em có thể lắm miệng hỏi một chút, chị chuẩn bị quà sinh nhật gì cho tổng giám đốc Dương vậy?”
“Việc này... tạm thời giữ bí mật.” Tống Như đặt kịch bản xuống đi vào phòng thay đồ.
Anh Mạt nghiêng đầu suy nghĩ, tổng giám đốc tập đoàn Đại Thiên sẽ thiếu thứ gì nhỉ? Có lễ vật gì mà anh chưa từng nhận sao?
Buổi chiều ngày hôm đó, một vị tiền bối thần bí đi đến đoàn làm phim, vai diễn trong phim là một vị đặc công già ẩn dật nhiều năm, cuộc sống thần bí. Trong cuộc sống hiện thực, vị tiền bối này cũng rất thần bí, ngoại trừ tổng đạo diễn Úc Nam thì không ai có thể đi vào phòng nghỉ của ông ta, hơn nữa khi quay phim ở trường quay, ông ta chưa bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai.
Mỗi ngày chính là mặc đồ hóa trang đi lại trong trường quay, không ai biết bộ dạng thật sự của ông ta, chỉ cần lộ diện thì sẽ dán râu giả và lông mày giả.
Tất cả mọi người trước mặt ông ta đều như không khí, ngoại trừ Tống Như...
Tống Như luôn luôn cảm thấy ánh mắt nhìn mình của vị tiền bối này tràn đầy nghi ngờ và nghiên cứu, chỉ là cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình đắc tội đối phương ở chỗ nào.
Vì vậy khi nghỉ ngơi cô từng đi xem hai cảnh phim vị tiền bối này đóng, không thể không nói, cô vô cùng kính nể nền tảng lời thoại và biểu diễn bằng ánh mắt của ông ta, lập tức có thể hòa vào nhân vật, bắt được thần thái của nhân vật, hơn khi diễn lại mang theo đặc thù riêng của bản thân.
Chỉ là diễn viên xuất sắc như vậy nhưng lại không có ai có thể nói ra tên của ông ta, điều này khiến Tống Như cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước một ngày sinh nhật Dương Gia Cửu, đoàn làm phim quay thêm một cảnh, trùng hợp lại là cảnh phim Tống Như đối đầu với vị tiền bối này, Tống Như định chuẩn bị xin phép nghỉ lại không cách nào mở miệng...
“Người không có trách nhiệm đối với quay phim như vậy thì có tư cách gì làm nữ chính?” Vị tiền bối nghe được chuyện Tống Như muốn xin nghỉ liền trực tiếp xoay người rời đi: “Dựa vào cái gì mà cô ta có đặc quyền?”
“Cho là mình có chút kỹ thuật diễn xuất là có thể tự cao tự đại rồi sao?”
Rất nhanh mấy câu nói của vị tiền bối đã lan truyền trong đoàn làm phim, tất cả mọi người đều cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Tống Như cũng không phản bác, chỉ chân thành xin phép: “Thật xin lỗi, vì chuyện cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến kế hoạch quay phim của đoàn làm phim, nhưng tôi thật sự có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhất định phải xin nghỉ.”
“Xin! Liền xin luôn đến khi quay xong bộ phim này đi, vậy có thể không cần quay về nữa rồi.”
“Tống Như, hay là cô...” Úc Nam ở bên cạnh có chút khó xử.
“Đạo diễn Úc, tôi nhất định phải xin nghỉ, chờ tôi quay lại, tôi có thể quay phim một ngày mà không nghỉ!” Tống Như đảm bảo nói, vô cùng chân thành.
Úc Nam thấy vậy cũng đành phải đồng ý.
Là do bản thân cô không biết quý trọng cơ hội lấy lòng ông cụ Dương này, sau này cô biết chân tướng cũng không nên trách ông ta.
“Vì sao cô ta không nghỉ không được?”
“Hình như là sinh nhật tổng giám đốc Dương, trợ lý cô nói.”
“Hóa ra là như vậy...” Úc Nam cười lắc đầu, không biết lúc này trong lòng ông cụ Dương cảm thấy như thế nào!
Tống Như đột nhiên về nhà không nói trước với Dương Gia Cửu, vì ngày hôm sau chính là sinh nhật của anh rồi, cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Chờ đến khi trời tối cô mới khẽ đẩy cửa nhà, nhìn thấy ánh đèn trong thư phòng vẫn sáng, Dương Gia Cửu dựa vào ghế sofa nhỏ trong thư phòng ngủ thiếp đi.
Tất cả những thứ trong tay anh đều là văn kiện vừa xử lý xong, vì có thể dành ra một ngày ở cùng Tống Như, anh nhất định phải nhanh chóng làm xong việc, chỉ là anh dù thế nào cũng không nghĩ đến, Tống Như sẽ vì anh mà trở về.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Dương Gia Cửu khẽ nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy Tống Như đứng ở phía trước, sửng sốt một chút rồi lập tức cầm tay cô: “Sao lại về rồi?”
“Em muốn cho anh vừa mở mắt liền nhìn thấy em.” Tống Như nhoẻn miệng cười đưa tay ôm Dương Gia Cửu: “Muốn là người đầu tiên nói câu sinh nhật vui vẻ với anh.”
“Bà Dương...”
Tống Như cười vùi đầu vào trong ngực anh, vì giờ khắc này có thể ở bên anh, cô vội vàng quay nhiều cảnh phim như vậy.
Nhưng mà cô thật vui vẻ, bất cứ chuyện gì trên đời này đều không quan trọng bằng anh.