“Chị Tiểu Như, chị đừng lo lắng về điều đó, công ty đã giải quyết rồi, sẽ sớm...”
Tống Như lắc đầu cười: “Không sao, tất cả những gì họ nói đều là sự thật.”
Cô càng như này, Bùi Hiển Hiển càng lo lắng, nhất là sắp đến ngày họ công khai tin tức kết hôn rồi: “Tin tức ồn ào này có ảnh hưởng đến cách nhìn của nhà họ Dương về chị không?”
“Buổi sáng không có lộ trình gì phải không? Chuẩn bị xe, chị muốn đi đến nhà họ Tống một chuyến.” Cô không thể để Tống Nhu ức hiếp cô và hủy hoại cuộc sống của cô như vậy. Nếu như là trước đây, cô có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ thì khác, cô không chỉ có một người, cô sẽ không cho ai cơ hội chỉ trích Dương gia Cửu.
“Vậy có cần nói với BOSS không?”
“Ừ, nhưng chị sẽ qua đó trước, chị không thể đợi chờ thêm một phút nào nữa.”
Bùi Hiển Hiển lập tức gọi tài xế đến, đưa Tống Như qua đó, sau đó ở lại khách sạn chuẩn bị trả lời các phóng viên. Nhìn thấy Tống Như lên xe và rời đi, trong lòng cô không thể hiểu nổi, so với nhà họ Tống, hoàn cảnh nhà họ Bùi họ cũng rất phức tạp, mọi người đều đấm đá nhau, vì lợi ích của bản thân mà không ngừng làm tổn thương người khác.
Lẽ nào trong gia tộc như vậy không có chút tình thân nào sao? Rốt cuộc có bao nhiêu quyền lực và tiền bạc để làm những điều tàn nhẫn như vậy với người thân yêu của mình.
Tống Như ngồi trong xe, đầu óc cô trống rỗng, cô không nghĩ gì cả.
Lý do Tống Nhu làm điều này, cô rất rõ, bởi vì cụ Tống đến tìm cô, vì vậy Tống Nhu không thể ngồi yên.
Không ngại vạch trần vụ tai tiếng nhà họ Tống trước đây, cũng là muốn ngăn không cho Tống Như quay lại nhà họ Tống.
Nhưng xe mới đi được nửa đường thì tài xế nhận được điện thoại từ Bùi Hiển Hiển, lập tức giảm tốc độ và đỗ xe bên lề đường.
“Có chuyện gì vậy?” Tống Như hỏi.
“Dương Tổng đang trên đường đuổi theo, anh sẽ đích thân đưa cô đến đó.”
Ngay sau đó, xe của Dương Gia Cửu dừng lại trước xe của họ, anh mở cửa xuống xe, nói với Tống Như: “Chúng ta cùng đi, tuyên bố luôn tin kết hôn.”
Nơi đó, vừa hay.
...
Đối với người nhà họ Tống mà nói, ngày này là đủ để thay đổi mọi thứ.
Trong phòng khách rộng rãi và sáng sủa, mọi người trong nhà họ Tống đều được gọi tới, ông Tống ngồi trên ghế sofa và nhìn những con cháu nhà họ Tống đang đứng trước mặt ông.
Chuyện xấu trong gia đình không cần phải điều tra tỉ mỉ rằng ai đã làm, có thể dễ dàng nhận ra rằng ai đã làm chuyện đó.
Tống Nhu bị phạt quỳ xuống đất, anh chị em nhà họ Tống đứng bên cạnh.
Cha mẹ Tống đang ngồi cạnh ông Tống với vẻ mặt nặng nề, không dám mở miệng khuyên ngăn ông.
Trong các anh chị em nhà họ Tống, Tống Nhu lớn nhất, sau đó là Tống Trình, thứ ba là Tống Như, thứ tư là Tống Kiệt. Kể từ khi Tống Như rời đi, trong tất cả anh chị em, Tống Nhu là người nắm giữ cục diện, cô ta cũng là người thừa kế đầu tiên được mọi người lựa chọn và công nhận.
“Tôi tập hợp mọi người lại chỉ là muốn nói một việc, kể từ hôm nay, nhà họ Tống chúng ta sẽ bớt đi một người, tôi muốn đuổi Tống Nhu ra khỏi nhà họ Tống!”
Cha Tống vội vàng hét lên: “Cha...”
“Con im đi! Con không có quyền ngăn cản cha! Tất cả những chuyện này đều là do những sai lầm trước đây mà con gây ra.”
“Ông nội, tại sao ông lại đối xử với cháu như vậy? Cháu đã làm sai chuyện gì!” Tống Nhu ấm ức ngẩng đầu lên: “Là vì Tống Như sao? Ông nuông chiều cô ta như vậy, bây giờ lại muốn đuổi người cháu gái ruột thịt này ra khỏi nhà sao?”
“Cháu với Tống Như không khác gì nhau, các cháu đều là cháu gái của ông, cháu làm tổn thương Tống Như hết lần này đến lần khác, ông có thể nhắm mắt cho qua, nhưng lần này, cháu lại có thể vạch trần chuyện xấu của nhà họ Tống ra ngoài sao? Cháu có nghĩ về tương lai và danh tiếng của nhà họ Tống không? Hành động này của cháu, còn muốn ông giao nhà họ Tống cho cháu sao? Nhà họ Tống chúng ta, không có người thừa kế ngu dại như cháu!”
“Cô ta không phải là cháu gái của ông, cô ta chính là một đứa con hoang!”
Đùng!
Ông Tống từ trước đến nay không bao giờ đánh các cháu, lần này, ông thực sự thở gấp.
Với lực bàn tay mạnh như vậy, ông trực tiếp đánh Tống Nhu đang quỳ dưới đất nghiêng sang phía bên kia: “Ông nói lại lần cuối cùng! Các cháu vốn dĩ không có gì khác biệt cả, nhưng những gì cháu làm ngày hôm nay căn bản không xứng đáng đạt được một chút tài sản nhà họ Tống!”
Tống Nhu che gò má đang đau, bất mãn nổi giận ngẩng đầu lên, cô ta ấm ức!
Lúc này, người giúp việc bước vào và nói với ông Tống: “Cô Ba trở về rồi.”
“Bảo cô ta cút đi! Cô ta không phải người nhà họ Tống chúng ta!” Tống Nhu hét lên đau đớn.
“Cho cháu ấy vào.” Ông Tống liếc nhìn Tống Nhu một cái, treo gậy và ngồi trên ghế sofa.
Kể từ khi Tống Như rời khỏi nhà họ Tống, cô chưa bao giờ quay trở về, cho dù cô phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực ở bên ngoài, cô đều không than phiền nửa câu với người nhà họ Tống, càng không thỉnh cầu sự giúp đỡ của nhà họ Tống.
Đối với nhà họ Tống mà nói, cô sớm đã sống như không khí.
Trước những cảm xúc phức tạp của mọi người, Tống Như bước vào nhà họ Tống với nét mặt thản nhiên. Khí chất trên người cô khác hẳn với trước đây khi cô rời khỏi nhà họ Tống.
Dường như đó là một người khác.
Tống Như từng nhường nhịn anh chị em nhà họ Tống mọi nơi ngày đó sớm đã chết rồi.
Tống Như bước tới gần Tống Nhu, gọi ông Tống hai tiếng ông nội và chào cha mẹ Tống...Nhưng lúc này, người nhà họ Tống đều không thể hiểu được ý định của cô.
Mọi người đều coi cô như người ngoài, lại không thể ngờ rằng, đây chính là nhà của Tống Như.
“Trở về là tốt.” Cha Tống nhìn Tống Như xúc động.
Tống Như lại không trả lời, nhưng cô lại nói với ông Tống: “Cháu đến đây là để giải quyết ân oán giữa cháu với Tống Nhu, không liên quan đến những người khác, ông nội, mong ông không tham gia vào chuyện này.”
“Tiểu Như, các con là chị em đấy!” Cha Tống lên tiếng can ngăn.
“Được, ông đồng ý với cháu.” Ông Tống giơ tay ngăn cha Tống tiếp tục nói, ông muốn xem xem Tống Như sau bao nhiêu năm lưu lạc bên ngoài, rốt cuộc có tiến bộ gì.
Vì vậy ông chọn cách im lặng chờ xem.
Tống Như quay người lại, cô giơ tay tát Tống Nhu mà mọi người đều không ngờ tới.
Âm thanh vang lên khắp phòng khách, rất vang và chói tai.
Tống Nhu phẫn nộ lườm cô: “Cô điên rồi sao?”
“So với những lời lăng mạ của cô đối với tôi trong nhiều năm qua, cái tát này, không đủ nặng nề phải không?”
“Cô...” Tống Nhu nhìn cô chằm chằm: “Đây đã không còn là nhà của cô nữa rồi, cô vẫn còn mặt mũi quay trở lại đây sao?”
“Phải, nơi đây đã không còn là nhà của tôi nữa, vậy thì sao? Có bao giờ cô tự hỏi rằng từ nhỏ đến lớn, tại sao ông nội đều chỉ coi trọng tôi, cô là trưởng nữ, nhưng cô không bằng tôi, các bậc cha chú đều thích tôi, bạn bè cũng thân thiết với tôi hơn, còn cô thì sao? Tranh giành, cướp đoạt nhiều năm như vậy, cô mãi mãi không thể lấy được những gì tôi có.”
“Miễn là tôi sống thêm một ngày thì đó chính là cái gai trong ngực cô.”
“Tống Nhu, cho dù tôi ở đâu, tôi đều sống tốt hơn cô. Ngày tôi rời khỏi nhà họ Tống, chưa bao giờ nghĩ sẽ quay lại, nhưng tại sao cô lại không biết điều như thế? Nhất định phải đẩy tôi vào đường cùng sao?”
“Nếu như cô lại bước vào ranh giới của tôi một lần nữa, tôi sẽ thực sự quay trở lại nhà họ Tống, giành lấy tất cả những gì mà cô muốn.”
“Tôi đến đây là để nói những lời này, hãy sống tốt với cuộc sống của cô, đừng tới làm phiền tôi, nếu không, cô cũng sẽ không còn gì giống như khi tôi rời khỏi nhà họ Tống.”