Thụy Khắc gõ tay xuống mặt bàn, giọng nói rất mực nghiêm túc: "Bây giờ tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, tôi bảo đảm với các vị rằng, tấm ảnh mà Lăng Diệp tung ra là hàng giả đã qua tay photoshop."
Thụy Khắc vừa dứt lời, rất nhiều phóng viên đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mọi người làm trong cái ngành này đã lâu rồi, mặc dù người photoshop tấm ảnh này tương đối chuyên nghiệp, nhưng muốn qua mắt nhiều phóng viên như vậy há có phải là việc dễ dàng, lại còn có tấm hình gốc kế bên để so sánh, rõ ràng quá rồi.
Giả đấy, vĩnh viễn đều là giả.
"Được rồi, tấm ảnh này là thật hay giả, tôi tin rằng trong lòng mỗi người đều có đáp án cho mình, Tống Như của chúng tôi vốn không có quan hệ tình cảm gì với Lăng Diệp hết, vậy thì, bọn họ có thể cùng nhau đi dạo phố bên nước ngoài hay sao?"
Thụy Khắc lại tiếp tục cho trình chiếu mấy tấm hình từ tài khoản của Lăng Diệp lên.
"Mặc dù những tấm hình đều được chụp ở cùng một địa điểm, cũng có bóng lưng của Tống Như, nhưng muốn sử dụng mấy bức này để chứng tỏ hai người hẹn hò chẳng phải khiên cưỡng quá rồi sao."
Vẻ mặt của Lăng Diệp thay đổi một ít, anh ta chẳng khách khí gì mà hừ một tiếng: "Đây cũng là giả ư?"
Mấy tấm này đều từ bên anh ta tung ra, làm gì có cái gì để so sánh!
"Giám đốc Lăng, lúc anh chụp những tấm này không nghĩ đến bị người bản địa chụp được chứ?"
"Người bản địa? Sợ là Đại Thiên các người bỏ tiền thuê người chứ gì? Bây giờ tôi hối hận rồi, tại vì bản thân mình vừa mắt con đàn bà đê tiện Tống Như mới bị Đại Thiên các người đùa giỡn như thế này đây."
Thụy Khắc nhìn Lăng Diệp rồi lắc lắc đầu, nghiêng người bấm điều khiển từ xa.
Lần này màn hình hiện lên một đoạn video được chỉnh nhanh, nhưng có thể nhìn rất rõ, từ lúc Tống Như bắt đầu đi dạo phố cho đến lúc trở lại khách sạn cũng chỉ có một mình cô mà thôi!
Đến bọc đựng quà mua về cũng do cô tự cầm.
Đáp án chỉ có một, đó là Tống Như căn bản chẳng hẹn hò gì với ai cả!
Thời gian hiển thị bên góc trái đoạn video rất rõ ràng.
Đến giờ phút này, Lăng Diệp ngẩn cả người ra, đầu óc trống rỗng.
Thụy Khắc không cần nhìn cũng biết Lăng Diệp sắp sụp đổ rồi, anh ta chỉ muốn dùng Tống Như báo thù Dương Gia Cửu, vốn không lo lắng gì đến việc này sẽ làm ảnh hưởng như thế nào, sẽ hại gì ai, anh ta chỉ lo lắng cho mỗi bản thân mình mà thôi.
Hôm nay, anh phải dạy dỗ cho cái tên phú nhị đại rác rưởi này một trận.
"Sự thật chính là như vậy, Tống Như không hẹn với bất cứ người đàn ông nào hết, cũng không có đối tượng tai tiếng tình dục nào, cô ấy chỉ muốn đi dạo con đường buôn bán gần khách sạn để giết thời gian mà thôi."
Thụy Khắc lại tiếp tục mở một đoạn video khác tại hiện trường, quay giám đốc sảnh khách sạn nơi Tống Như ở, anh ta giải thích hôm ấy khách sạn phái hai vệ sĩ theo bảo vệ Tống Như, trên người bọn họ đều đeo camera quay lén siêu nhỏ nên quay lại được toàn bộ quá trình, tất nhiên bọn họ có hỏi ý kiến khách hàng trước rồi mới trang bị cho vệ sĩ camera quay lén siêu nhỏ, tất cả chỉ để bảo vệ an toàn cho khách hàng mà thôi.
Mọi chuyện tiến triển đến nước này, đã rõ ràng lắm rồi.
Thụy Khắc nhìn quanh hội trường: "Còn cần tôi nói gì nữa không? Giám đốc Lăng, các người tự tiện tính kế cuộc sống riêng của Tống Như, làm cho cô ấy bị bạo lực mạng, bị cư dân mạng, antifan mắng chửi không ngừng, anh xây dựng niềm vui trên nỗi đau khổ của người khác, anh thấp kém đến nỗi đi ức hiếp một người con gái!"
"Những người sánh vai cùng Tống Như bước đến ngày hôm nay đều biết, trước giờ cô ấy đều chưa đứng ra giải thích điều gì trong cơn sóng gió, bởi vì Tống Như không hổ thẹn với lòng, nhưng không có nghĩa là cô ấy không bị tổn thương! Bất kỳ ai phải gánh lấy áp lực như vậy từ thế giới đều sẽ thấy buồn! Thử đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy xem, nếu mọi người là Tống Như, mọi người sẽ cảm thấy thế nào?"
"Tống Như nhà chúng tôi có lỗi lầm gì với mọi người, chỉ có chút tin đồn thất thiệt thôi mà các người đã hận không thể cột cô ấy vào thân cây, mặc sức mắng chửi!"
Đến bây giờ Lăng Diệp mới ý thức được có gì đó không đúng, muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng Thụy Khắc đã đoán được anh ta sẽ làm vậy từ trước mới kêu nhân viên cản anh ta lại: "Giám đốc Lăng nôn nóng thế, muốn đi đâu vậy? Chắc hẳn anh vẫn còn việc cần giải quyết với Đại Thiên chứ? Lần này, Đại Thiên không muốn giải quyết bằng phương pháp hòa bình nữa, nếu là người đàn ông, đã làm rồi thì khẳng khái thừa nhận đi thôi!"
"À, tôi quên mất, anh chỉ là thằng con ông cháu cha chơi bời lêu lổng, món nợ này phải tính lên đầu Long Đằng mới đúng!"
Lăng Diệp tức giận trừng mắt nhìn Thụy Khắc, nhưng ánh mắt Thụy Khắc vẫn rất đỗi bình tĩnh, hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
Phóng viên đều lần lượt lắc đầu, cảm thấy lần này Lăng Diệp thất bại thảm hại rồi, hơn nữa tất cả đều do anh ta tự mình chuốc lấy.
Lăng Diệp ôm một bụng lửa giận, nhưng vẫn nói cứng để giữ thể diện: "Giỏi thì nhắm vào tôi đây này!"
Thụy Khắc cười khinh bỉ: "Anh à? Anh là người chỉ biết ức hiếp phụ nữ..."
Rác rưởi
Bại hoại
Đồ khốn nạn
Trong đầu các phóng viên bật ra rất nhiều tính từ, tất cả hành động hôm nay của Lăng Diệp đều làm cho người khác cảm thấy khinh thường, có miêu tả anh ta bằng mấy từ này cũng không có gì quá đáng cả.
Lăng Diệp siết chặt nắm tay, hôm nay xem như anh ta mất mặt mất đến nhà rồi! Sau này Long Đằng cũng không ngẩng đầu nhìn thiên hạ được!
Vào lúc này, buổi họp báo của Đại Hoa tổ chức lan truyền khắp các trang mạng, vốn dĩ Lăng Triển thấy Lăng Diệp xuất hiện ở đấy, cứ nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc rồi, cho dù Lăng Diệp có làm gì sai, nhẫn nhịn cho qua là được...
Nhưng ông không ngờ nổi sự thật của mọi chuyện lại như vậy...
Đường đường là phó giám đốc của Long Đằng mà lại làm khó một diễn viên nhỏ bằng mấy tấm hình giả dối, lại còn nói xằng nói bậy, không biết xấu hổ, bị vạch mặt ở nơi đông người như vậy...
Quản gia chỉ đứng xem thôi mà còn cảm thấy ngượng ngùng: "Ông chủ, ông yên tâm đi, tôi đi đón cậu chủ về."
"Đón nó?" Lăng Triển tức đến không thở nổi, ngất đi ngay.
Mọi chuyện cũng xem như được giải thích rõ ràng rồi, trước đây Tống Như ghé thăm nhóm trò chuyện của người hâm mộ nói ra những lời như vậy đều được cư dân mạng tung ra rộng rãi.
Lúc này có người qua đường đến hỏi: "Tại sao lúc đầu Tống Như không giải thích?"
Người hâm mộ lập tức trả lời: "Cứ coi như Tống Như giải thích đi, mấy người có tin không?"
"Tống Như vốn đã vất vả lắm rồi, nhưng mà có người thấy cô ấy nổi tiếng rồi bèn ôm lòng đố kỵ, nhất định phải hắt nước bẩn cho cô ấy bằng cách này!"
"Người hâm mộ chúng tôi luôn luôn ủng hộ Tống Như, bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị những tin đồn nhảm này làm tổn thương nữa."
Nhóm trò chuyện tự phát của người hâm mộ trở thành hậu viện của Tống Như, mọi người tự phân chia công việc, hình thành nhóm phản bác tin đồn nhỏ, có người phụ trách thu thập các tư liệu, có người phụ trách chiến đấu với mấy tên mắng chửi Tống Như, có người phụ trách công việc liên lạc.
Nhìn thấy người hâm mộ bảo vệ mình như thế, Tống Như cảm động vô cùng, mà sau này, cô sẽ cố gắng đóng phim hơn nữa, vì cô, mà cũng vì người hâm mộ của cô.
Ngay lúc mọi chuyện đang dần dần lắng xuống lại xuất hiện thêm một tin tức bất ngờ!
Tổng giám đốc Đại Thiên Dương Gia Cửu tạo một tài khoản công chúng, vào 9 giờ tối ngày tạo, số lượng người hâm mộ đã vượt quá 200000.