Mục lục
Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em Dị Bản Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạo diễn đi tới nhìn qua Tống Như: "Như thế nào? Nếu khó chịu thì đi rửa sạch mùi hôi này đi."



"Tôi muốn thử, vẫn có thể kiên trì được."



"Được, tất cả các bộ phận chuẩn bị!"



Thoáng cái, tất cả mọi đều tiến vào trạng thái quay phim, đặc biệt là Tống Như, một giây liền nhập vai. Trong bộ phim này, lần đầu tiên cô gặp nam số hai, trong đám người, liếc một cái liền chọn trúng túi tiền của anh ta, cho nên vẫn luôn đi theo sát anh ta. Càng là ở một nơi vắng vẻ trộm đi túi tiền của anh ta, sau khi bị phát hiện vẫn một mực không thừa nhận.



Trong cả quá trình, cô phải cư xử vô cùng thô bỉ, còn phải nói rất nhiều lời xấu xa, đê tiện, động tác cũng thô lỗ hơn…



"Các người sáng nay cũng có cảnh quay sao? Đến đây làm gì?"



"Nghe nói Tống Như quay phim rồi, tôi đến xem một chút. Ban đầu tôi chính là bởi vì nhân vật này quá xấu mới từ chối đấy!"



"Tò mò cô ta sẽ diễn như thế nào nên mới tới đây xem thử."



Trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ tò mò, thực tế chính là ghen tỵ. Dựa vào cái chình Tống Như có thể có được sự nổi tiếng của Đại Thiên, còn có người đại diện kiêm chồng tốt như vậy Dương Gia Cửu!



Đây không phải chính là sự rút lui âm thầm trong vài năm, quay trở lại khí thể ảnh hậu trước đây hay sao?



Chẳng lẽ lại có thể nổi tiếng một lần nữa!



"Chuẩn bị, bắt đầu!"



Sau khi đánh bảng đạo diễn clapper board, Tống Như bĩu môi, ngẩng đầu lên, nửa gương mặt mang theo vết bớt lộ ra, xấu xí không chịu được. Có điều cô lại không hồn nhiên không biết gì, cầm theo một cây gậy gỗ mục nát đi vào trong chợ, lắc bên phải, nghiên bên trái, dáng vẻ ung dung, bộ dạng đúng của một tên lưu manh!



"Tránh ra, tránh ra!"



Đám lái buôn nhỏ rất không chào đón cô, cất toàn bộ hoa quả, màn thầu của mình vào.



Tên lưu manh nhổ một bãi lên mặt đất: "Hừ, ông đây còn không muốn phản ứng các người!" Sau đó cô liền thấy được từ xa nam số hai đang đi tới.



Khoác lên mình bộ trường bào màu trắng, đeo thanh kiếm dài ngang eo, vừa nhìn liền thấy ngay là công tử của một nhà có tiền!



Khóe miệng tên lưu manh nâng lên, trực tiếp vọt tới, ba cái hai cái, rất nhanh liền tới bên cạnh nam số hai, sau đó khoát tay, túm túi tiền rời đi.



Nam số hai lúc này phát hiện ra cô, khoát tay, cầm cổ tay của cô: "Ngươi làm cái gì đó! Trả lại cho ta!"



"Trả lại? Đồ gì đã vào tay ông đây thì chính là của ông đây? Người muốn ta trả lại như thế nào?"



"Ngươi, cái tên vô lại này, mau trả túi tiền lại cho ta."



Tên lưu manh lắc đầu: "Ta đã nói rồi, túi tiền này đã là của ta."



Nói xong tên côn đồ liền nghênh ngang rời đi, nam số hai đuổi không kịp, đành phải thôi.



"Oa… Quả nhiên là nghe đồn không bằng tận mắt chứng kiến, cô ta diễn thật sự rất có sức cuốn hút, tôi nổi hết cả da gà rồi."



"Chả trách ngay cả Hàn Nhất sau khi diễn với cô ta cũng đều khen cô ta, cô ta thật sự rất giỏi."



Đợi đến khi kết thúc công việc, Bùi Hiển Hiển mang đồ Dương Gia Cửu gửi tới chứa trong hành lý, lần lượt đưa cho mỗi người, thậm chí đến cả những nữ diễn viên bàn tán về Tống Như sau lwung cũng có phần, còn chuẩn bị rất nhiều thuốc dữ trữ, tất cả người trong đoàn làm phim đều nhận được.



Tống Như còn xuất phát từ góc độ diễn viên, mang rất nhiều bột thay thế thức ăn và kem dưỡng ẩm chống dị ứng.



Mấy thứ này tuy rằng tầm thường, tuy nhiên cũng đại diện cho tâm ý của Tống Như, những diễn viên vốn dĩ ban đầu không vừa mắt Tống Như đều ý thức được bản thân trước kia hơi quá đáng.



"Tôi rõ ràng nói cô ấy như vậy… Thật sự rất áy náy."



"Tôi cảm thấy hôm nay Tống Như đến muộn cũng là vì chúng ta, khiến đạo diễn không còn yêu cầu cao như vậy nữa."



"Cô ấy thật sự rất tử tê, chúng ta đừng nhắm vào cô ấy nữa."



Bùi Hiển Hiển quan sát tất cả biến đổi trong suy nghĩ của mọi người, vô cùng vui vẻ, chỉ là khi nhìn thấy phần quà tặng còn lại, liền ảo não, bởi vì đó là thứ đồ tặng cho Âu Dương Hải, nhưng cô không biết làm thế nào mang sang cho anh ta.



Mỗi lần đến cửa phòng anh ta, Bùi Hiển Hiển đều không có dũng khí gõ cửa.



"Tìm tôi?" Bỗng nhiên một giọng nói xuất hiện, lạnh như vậy, trầm thấp như vậy!



Bùi Hiển Hiển vội vàng hấp tấp quay đầu lại, trực tiếp đập vào lồng ngực của Âu Dương Hải, anh ta rõ ràng không có mặc áo!



"Anh tại sao lại không mặc quần áo!" Bùi Hiển Hiển vội vàng bịt mắt lại, vội vàng hấp tấp lui về sau.



Tuy nhiên lại bị Âu Dương Hải bịt miệng lại.



"Đúng lúc đi xuống tầng một tắm rửa một chút, có việc gì?"



"Không có việc gì!" Bùi Hiển Hiển hoảng hốt chạy bừa đi, lưu lại trong mắt Âu Dương Hải hình bóng càng chạy càng xa.



Người đàn ông nhìn Bùi Hiển Hiển rời đi, đôi môi mỏng giương lên một ý cười nhàn nhạt.







Bởi vì sự tử tế và quan tâm của Tống Như, người trong đoàn làm phim đều thay đổi thái độ ban đầu với cô, dần dần tiếp nhận Tống Như. Cho dù cô ấy dậy sớm, đến sớm, đạo diễn cũng sẽ không lấy cô ấy làm ví dụ đi khiêu khích, dạy dỗ những diễn viên khác nữa, mà những người khác cũng sẽ không cảm thấy Tống Như là đang tỏ ra hơn người nữa.



Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến muộn một chút, nói với đạo diễn, cô cũng không phải là mình đồng da sắt.



Tiến độ của đoàn làm phim càng ngày càng tăng lên, bầu không khí của mọi người cũng trở nên hòa hợp hơn.



Thái độ chuyên nghiệp của Tống Như làm cho đạo diễn rất hài lòng, bởi vì cô chỉ dùng thời gian một tuần liền học thuộc các động tác mà vai diễn cần, ngã cũng có một vài mánh khóe, vì vậy rất nhanh Tống Như liền bắt đầu quay thêm phim hành động.



"Nữ hiệp Tống Như, hôm nay cô phải thể hiện thân thủ rồi!"



"Vai diễn mà cô chờ đợi quá lâu cuối cùng cũng đến rồi."



Tống Như cười cười, thật ra hôm nay không chỉ là phải quay phim, còn là ngày người đại diện riêng của cô đến, vừa nghĩ tới liền muốn gặp Dương Gia Cửu, khóe miệng của cô nhịn không được nhấc lên.



Rõ ràng đã kết hôn lâu như vậy rồi, cô lại vẫn là không hết rung động.



"Sắp có mưa bão to rồi, mọi người thu dọn đồ trước, buổi chiều tiếp tục quay!"



Bùi Hiển Hiển vội vàng đi chuẩn bị quần áo và ô, tuy nhiên lại nhìn thấy Tống Như đang gỡ bỏ đồ hóa trang: "Chị Như, đạo diễn nói rằng buổi chiều tiếp tục quay, không phải không quay, vì sao chị đã bắt đầu tẩy trang rồi?"



"Gia Cửu sắp tới." Tống Như chỉ nói bốn chữ.



Bùi Hiển Hiển sửng sốt một giây, liền cười nói: "Em còn cho rằng chị thật sự cái gì cũng không để ý! Để em tới giúp chị."



Hóa ra cô vẫn muốn ở trước mặt Dương Gia Cửu giữ lại hình tượng của chính mình.



"Chị không muốn dáng vẻ như vậy ôm anh ấy…"



Tuy rằng đã là vợ chồng, cũng vẫn là suy nghĩ một chút cho đối phương.



Bùi Hiển Hiển hâm mộ mà nói: "Tình cảm của hai người thật tốt!"



Cho dù là tại trường hợp nào, Tống Như cũng sẽ không che giấu tình cảm của cô đối với Dương Gia Cửu.



Không ai chú ý tới đằng sau gốc cây đại thụ, có một đám diễn viên nhìn thấy Tống Như rời đi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa nãy nếu cô cầm lấy “thanh kiếm giả” kia thì thật sự sẽ bị thương rồi. Nhát dao đó chém xuống có lẽ không còn là trêu đùa nữa rồi.



Trận mưa này rất khắc nghiệt, mưa to như trút nước…



Con đường gần đó cũng bị phong lại, xe của Dương Gia Cửu cũng bị tắc nghẽn trên đường.



"Tổng Giám đốc, quá nguy hiểm, nhất định phải nghỉ ngơi một đêm mới qua được." Trần Viễn nhìn cần gạt nước khí không ngừng lắc lư, nhưng mưa không có dấu hiệu dừng lại. Trong tình huống này nếu tiếp tục đi nhất định sẽ xảy ra chuyện.



Dương Gia Cửu nhíu chặt lông mày, anh ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời: "Tìm khách sạn gần nhất, liên lạc với đoàn làm phim, xem thử tình hướng bên kia."



"Vâng!" Trần Viễn lập tức đi làm.



Một giây sau, Dương Gia Cửu bấm dãy số của Tống Như, anh muốn biết hiện tại cô đang làm gì.



"Vợ yêu, vẫn còn quay phim sao?"



Tống Như nghe đến hai chữ “vợ yêu”, trái tim liền lập tức tan chảy, hóa ra hai chữ này lại có tính sát thương lớn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK