“Không nói thì không nói.” Dương Vũ Mịch nhún vai một cái, đi qua một bên, cô ta rõ ràng cảm nhận được thái độ của Bùi Lạc Phong đối với cô ta đã thay đổi.
Bùi Lạc Phong cũng là một người đàn ông bình thường, cho dù là có thích Dương Vũ Mịch lần nữa, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của cô, nhìn thấy những tin tức trên mạng kia, lại nghĩ đến Tống Như có thể từng đùa giỡn tình cảm của anh ta… Trong lòng anh ta dần trở nên nguội lạnh.
Dương Vũ Mịch giải thích với Bùi Lạc Phong, thấy anh ta không có gì muốn phản bác, nở nụ cười nói: “Trong lòng anh không nghi ngờ cô ấy ư? Chuyện lần này anh không nên nhúng tay vào, em muốn dạy dỗ cô ấy thật tốt.”
Chỉ cần giải trí Huy Hoàng không giúp cô làm PR, danh tiếng của cô coi như xong.
Dương Vũ Mịch nghĩ vậy đắc ý, nhưng không dự tính trước cho tình cảnh bi thảm mất hết tất cả của mình.
Dương Vũ Mịch sắp xếp cho trợ lý tung tin tức giả ở trên mạng, chửi bới Tống Như, nói cô từ lúc ra mắt đến nay, thiếu nợ rất nhiều người, phải dùng thân thể để trả nợ. Đây cũng lý do vì sao cô cùng Bùi Lạc Phong hẹn hò đã lâu nhưng không đi đến hôn nhân, ám chỉ Tống Như là một minh tinh có đời sống cá nhân hỗn loạn, những hình tượng bên ngoài kia đều là giả tạo.
Tin tức loan truyền xôn xao, Tống Như làm như không thấy, cô thầm nghĩ phải tận hưởng thật tốt kỳ nghỉ khó có được này, những chuyện khác không nằm trong phạm vi cần cô lo lắng. Nhưng sau khi đọc đến những tin tức trên mạng kia, Dương Gia Cửu nhịn không được.
“Chúng ta về sớm một chút đi.”
Anh muốn đem chuyện này sớm xử lý thật sạch sẽ, không cho những tin tức kia ảnh hưởng xấu đến Tống Như.
“Không cần đâu, Gia Cửu.” Tống Như mỉm cười quay lại, tựa đầu lên vai anh: “Em biết rõ anh lo lắng cho em, nhưng em không bị bọn họ ảnh hưởng một chút nào, chỉ cần những người ủng hộ em biết rõ những thứ kia đều là tin vịt, như vậy là đủ rồi.”
"Hơn nữa, anh vì em mà dẹp bỏ công việc qua một bên để giúp em đến đây, em sao có thể phụ tâm ý của anh được, nếu vì những lời đồn này trở về, em thấy rất tiếc.”
“Nhưng mà…”
Dương Gia Cửu còn muốn nói thêm gì đó, Tống Như nhón chân hôn lên môi anh.
“Trong khoảnh khắc này em chỉ muốn nhìn ngắm anh, chỉ muốn ở bên anh.”
Dương Gia Cửu đưa tay ôm bờ eo của cô, hai người cùng ngã xuống giường lớn ở sau lưng, trái tim cảm nhận yêu thương ấm áp của nhau, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Hai người ở bên nhau trải qua khoảng thời gian hạnh phúc làm cho bọn họ hoàn toàn thư giản, nơi này không có tổng giám đốc giải trí Đại Thiên, cũng không có bóng dáng hào quang của giới giải trí, bọn họ có thể thỏa thích ôm nhau, tùy ý hôn môi.
Hai ngày sau, bọn họ cùng ngồi chuyến bay trở về nước. Theo lời của Dương Gia Cửu, sau này bọn họ sẽ còn nhiều cơ hội để nghỉ phép, dù sao thì Tống Như vẫn cần thời gian để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo thật tốt.
Tống Như cũng hiểu rõ tình thế phức tạp, lưu luyến đồng ý.
Trên đường về nước, Dương Gia Cửu không cho Tống Như đọc báo trên điện thoại, không muốn cô sớm rơi vào tâm trạng khẩn trương lo lắng. Anh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, sẽ không để người bịa đặt tin vịt sống tốt.
Dựa theo thông tin mà trợ lý của anh thăm dò được, ngoại trừ Huy Hoàng cùng Dương Vũ Mịch ra, còn có nghệ sĩ của Áo Lai tham dự.
“Là một minh tinh mới nổi, cô ta là con gái của nhà đầu tư Áo Lai, có khả năng có quan hệ mập mờ.”
“Biết rồi, tạm thời như vậy trước đã.” Sau khi cúp máy Dương Gia Cửu nhìn về phía Tống Như: “Trên đường em không có nghỉ ngơi, anh để tài xế đưa em về trước.”
Tống Như chớp chớp mắt nhìn, trong mắt lóe lên nụ cười ôn nhu. Cô nhìn thấy phía trước là biến báo cửa ra vào, chỉ cần đi ra cánh cửa này, cô không thể nắm tay Dương Gia Cửu nữa, trong lòng có chút không nỡ.
Nhưng cô rõ ràng hơn ai hết, chỉ có kiên trì dũng cảm, tương lai mới có thể cùng anh kề vai sát cánh.
“Được, em về nhà chờ anh.”
Cô đoán được Dương gia Cửu đại khái là đi giúp cô xử lý những thông tin dư luận kia, sáng suốt lựa chọn tin tưởng anh, nửa câu cũng không hỏi nhiều, mỉm cười cùng chị Hy đi khỏi.
“Tống Như, em nói Boss lớn vội vã quay về Đại Thiên như vậy, có phải đi giúp em trả thù không?” Chị Hy ngồi trên xe suy đoán.
Tống Như nhàn nhạt cười, lật xem tờ quảng cáo vừa mua được: "Có thể a…”
“Ngày mai sẽ là lễ trao giải, chị chờ xem Dương Vũ Mịch sắp hát không nổi nữa rồi.” Chị Hy nghĩ lại muốn chứng kiến bộ dạng tan vỡ của Dương Vũ Mịch, đã thấy rất thoải mái.
Tống Như nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, đây là lần đầu tiên cô yên bình ngắm nhìn con phố này.
Đêm ngày mai, cô rất mong chờ.
…..
Nhà trọ Dương Vũ Mịch.
Bùi Lạc Phong vừa đi vào, đã ngửi thấy cả phòng toàn mùi rượu, Dương Vũ Mịch co rúm nằm trên giường, mông lung ngủ.
Cô đang mang thai mà uống rượu nhiều như vậy.
Không phải, rượu này không nhất thiết là cô uống, có thể là do tên đàn ông hư hỏng kia uống.
Bùi Lạc Phong trong tay còn giữ một cái chìa khóa dự phòng, có thể là Dương Vũ Mịch đã quên, anh ta nhìn nét mặt của cô gái nằm trên giường, sắc mặt có chút trở nên tái nhợt, anh cho cô cơ hội dễ dàng tha thứ ngày càng nhiều hơn.
Nhưng Dương Vũ Mịch đã không còn khả năng quay đầu lại, giữa hay người vĩnh viễn không thể trở về như trước đây, nếu như vậy thì đừng trách anh ta vô tình.
Anh ta mở điện thoại Dương Vũ Mịch, ghi nhớ thông tin ghi chép bí mật của Đỗ Cảnh Thăng và cô ta.
Tuy nhiên mỗi lần Dương Vũ Mịch liên lạc với Đỗ Cảnh Thăng luôn cẩn thận xóa bỏ ghi chép, nhưng luôn bỏ sót thời điểm.
Bùi Lạc Phong cho người điều tra tư liệu Đỗ Cảnh Thăng mới phát hiện gã bất quá cũng chỉ là một tên nhà giàu trà trộn vào giới giải trí mà thôi, nhưng tên này có tiền có thể mua ma bán quỷ ở trong giới, nhân mạch còn rộng hơn nữa.
Chẳng qua là, đều là đàn ông với nhau nên hiểu rõ ý đồ của nhau, tên đó không hề có chút tình cảm nào với Dương Vũ Mịch, cái hắn mê luyến chỉ là thân hình của cô, nếu như Bùi Lạc Phong có thể cho tên đó nhiều cô gái hấp dẫn…
“Tôi biết rõ chuyện của anh và Dương Vũ Mịch, tôi muốn gặp anh, trong tay tôi có bằng chứng hai người yêu đương vụn trộm, nếu không muốn để tất cả mọi người trên thế giới này biết chuyện, tốt nhất hợp tác với tôi.”
“Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi tin anh? Tôi dám ngủ với người đàn bà của anh, sẽ không sợ bị phơi bày. Ôi thiếu chút nữa quên mất, cô ta còn mang thai con của anh…” Bên kia điện thoại Đỗ Cảnh Thăng âm độc cười nói, đốt lên một điếu xì gà, đắc ý tiếp tục: “Anh đi phơi bày ra hết, cũng để cho phóng viên biết được anh bị chụp nón xanh lên đầu.”
Bùi Lạc Phong rất nhanh đã nắm chặt tay, lòng của anh như bị người ta đào một cái hố, cái mùi vị phản bội này khiến anh sống không bằng chết.
“Điều kiện anh đặt ra, tôi không cần Dương Vũ Mịch, sau này anh muốn ngủ với cô ta thì tùy ý, tôi chỉ có một điều kiện, tôi muốn anh làm ô dù cho giải trí Huy Hoàng, vô điều kiện đứng về phe của Huy Hoàng.”
Đỗ Cảnh Thăng cười nói: “Chỉ bằng một người đàn bà dâm đãng, anh cũng dám bàn chuyện điều kiện với tôi như vậy!”
“Anh không chấp thuận?” Bùi Lạc Phong nhíu mày, nói vậy là anh đã mất đi ưu thế.
“Tôi đồng ý, nhưng tôi còn muốn thêm một người nữa, Tống Như. Chỉ cần anh đem cô ta dâng đến tận giường, tôi cam đoan có thể khiến anh đạt được lợi ích mong muốn.”