"Hôm nay, Tăng Nhĩ Ngọc trở về còn định chất vấn chuyện con trở lại nhà họ Tống trước mặt mọi người, may là con đúng lúc nghĩ ra được cách đối phó, bằng không lại nguy hiểm rồi..."
"Trước đây bà ta có thể đuổi con ra khỏi nhà họ Tống thì hẳn đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay rồi. Con không cần phải sợ, bây giờ con có lợi thế, hoàn toàn có thể đá bà ta ra nhà họ Tống." Ở đầu điện thoại bên kia, mẹ chồng cô ta thâm độc nói.
"Nhưng bây giờ bà ta hoàn toàn thay đổi, không còn mềm yếu như trước đây nữa, trong tay lại nắm quyền to trong nhà. Con lo mình đấu không lại bà ta." Tống Nhu thở dài.
"Ôi, nói cho cùng, bà ta cũng là người phụ nữ của ba con, dù sao cũng sẽ không quá khó đối phó chứ? Đây cũng là chuyện nhà họ Tống các con, mẹ không biết, cũng không giúp được." Mẹ chồng cô ta chính là có ý để cho Tống Nhu trở lại nhà họ Tống, đoạt lại quyền lớn của nhà họ Tống, nhưng bà ta cũng lo việc này sẽ bị lộ ra, cho nên không muốn dính dáng vào quá nhiều.
Tống Nhu trở lại nhà họ Tống nên đi con đường thế nào thì chỉ có thể dựa vào bản thân cô ta mà thôi.
"Vậy được rồi, con sẽ nghĩ cách." Tống Nhu biết tình cảnh của mình là đâm lao phải theo lao, bất lực đáp trả. May là ông trời cho cô ta một đứa con, chỉ cần từ từ lợi dụng lợi thế này, cô ta còn sợ một Tăng Nhĩ Ngọc sao?
"Còn chuyện bệnh viện bên kia, con nhớ phải giục thêm đi, tranh thủ thời cơ, thời gian không trở lại đâu."
"Vâng, con đã thu xếp xong tất cả rồi, chỉ còn chờ xem kịch vui thôi." Tống Nhu cho rằng kế hoạch của mình không chê vào đâu được, lại không ý thức được từ trước tới nay Tống Như đều là người không thể trúng kế của cô ta.
Trước đây không phải, về sau càng không phải.
Vì để cho vở kịch này càng thêm thật, Tống Như đặc biệt xin đoàn làm phim cho nghỉ nửa ngày, trước là đi bệnh viện kiểm tra, sau đó lại đi diễn một trò hay.
Trần Viễn dựa theo sắp xếp của Dương Gia Cửu, đã khống chế được bác sĩ Trương kia.
Tống Nhu thay một bộ quần áo trông bình thường, tận mắt nhìn thấy Tống Như bị đẩy vào phòng cấp cứu. Cô ta ngồi trên ghế trong bệnh viện một lát mới thỏa mãn rời đi.
Chẳng bao lâu, cô ta đã nhận được điện thoại của bác sĩ Trương: “Chuyện đó đã được làm xong, bao giờ cô trả cho tôi số tiền còn lại vậy?"
"Cô xác định về sau Tống Như không thể mang thai được nữa chứ?"
"Đương nhiên rồi!" Bác sĩ Trương trả lời ngay, bởi vì Trần Viễn đang đứng bên cạnh cô ta.
"Tốt lắm, chiều mai, vẫn gặp ở nhà hàng kia." Tống Nhu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyển khoản không an toàn, nếu chẳng may bị người ta điều tra ra, cô ta không thể nói rõ được, không bằng trực tiếp gặp mặt giao dịch.
Nhưng tất cả những điều này vừa vặn trúng phải cái bẫy đã chuẩn bị công phu cho cô ta.
Sau khi bác sĩ Trương cúp máy liền dè dặt hỏi Trần Viễn: “Tôi đã làm theo lời anh nói rồi, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi."
"Tôi biết rồi." Trần Viễn khẽ nhíu mày. Anh ta có thể bỏ qua cho cô ta, vậy Tổng Giám đốc nhà anh ta sẽ làm như thế nào thì anh ta không thể quyết định được đâu.
Tất cả vẫn phải chờ tới ngày mai công bố đáp án.
Trần Viễn cuối cùng đã không cần phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty nữa, cũng có thời gian có thể ở bên cạnh vợ của mình. Đến bây giờ anh ta còn không biết phải nói cho chị Hy về chuyện có liên quan đến việc Tống Như mang thai thế nào.
Tống Như dựa theo kế hoạch vẫn trở lại đoàn làm phim tiếp tục quay phim bình thường. Ở dưới tình huống như vậy, cô vẫn có thể tận tâm tận lực đóng tốt từng cảnh quay, làm cho Úc Nam phải nhìn cô với cặp mắt khác.
Bởi vì Tống Như hoàn toàn thể hiện ra dáng vẻ của một diễn viên xuất sắc nên có, cho nên khi cô đóng phim ở trường quay, Úc Nam sẽ càng thiên vị Tống Như hơn.
Cho nên vào lúc Tống Như và Daniel quay chung, Úc Nam sẽ yêu cầu Daniel nghiêm túc hơn nữa.
Daniel không nhịn được phải lên tiếng oán trách: “Tại sao phải quay gấp như vậy chứ? Không phải trong hợp đồng còn có ba tháng à?"
"Đạo diễn Úc, không có chuyện gì đâu, có thể chậm một chút cũng được."
Ông cụ Dương ở bên cạnh nhìn cảnh tượng như vậy thì tức giận hừ một tiếng: “Nam diễn viên nước ngoài thật quá tệ, lại không phải là quay thêm mấy cảnh thôi à? Nhìn cậu ta không tình nguyện chưa kìa!"
Úc Nam nghe Tống Như nói vậy mới đồng ý cho chậm tiến độ lại.
Điều này làm cho Daniel cảm thấy vô cùng khó hiểu, lén hỏi Tống Như: “Vì sao người đoàn làm phim đều tôn trọng cô, nghe lời cô như vậy? Ngay cả tổng đạo diễn cũng như vậy. Nếu là ở nước chúng tôi thì đạo diễn chính là vị thần trong đoàn làm phim, không ai dám làm trái lời của đạo diễn đâu."
Tống Như ngồi ở bên cạnh, đặc biệt bình tĩnh trả lời nói: “Con người nên chân thành với từng cảnh quay."
Daniel nhíu mày, hình như không đồng ý lắm với câu trả lời của Tống Như: “Thích chính là thích, ghét chính là ghét, không có điểm trung gian! Người Châu Á các cô thật rắc rối."
"Hơn nữa cứ phải ngụy trang mình hành dáng vẻ trong giả tưởng, rất không chân thành!" Daniel chỉ dùng tiếng Trung không được lưu loát để nói những lời này.
Tống Như chỉ mỉm cười, không phản bác.
Lúc này, Dương Gia Cửu kết thúc một cuộc điện thoại và đi tới, cẩn thận đặt cốc nước vào trong tay của Tống Như trong tay: “Phim “Đồng lúa mạch” đã tiến vào giai đoạn tuyên truyền, phản hồi dự kiến trên thị trường thật sự không tệ, phía bên phòng bán vé chắc chắn sẽ có đột phá lớn hơn nữa. Mặt khác, có một đạo diễn quốc tế lớn nhìn trúng em và Âu Dương Hải."
"Thật à?"
Tống Như tươi cười, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Sự tán thành từ những người bên ngoài chính là sự khẳng định tốt nhất đối với kỹ năng diễn xuất của cô.
"Anh đã từng nói, sau này em sẽ là siêu sao có thực lực nhất của Đại Thiên sau này mà! Tất cả những điều này đều là do em cố gắng có được." Dương Gia Cửu nắm tay của cô và kiên định nói.
"Xin lỗi, bà chủ Dương, vì anh, có thể sẽ phải để em từ chối con đường tắt trở thành siêu sao."
Tống Như xoay đầu lại, cẩn thận nhìn vào mắt anh, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh: “Chúng ta là vợ chồng thì vốn chính là một khối, anh đã làm rất nhiều chuyện cho em, bây giờ còn bỏ cả việc trong công ty để tới trường quay chăm sóc em, giữa chúng ta không cần nói những chuyện này nữa."
"Anh không hối hận với mỗi quyết định mà mình đưa ra, hơn nữa chỉ cần kiên trì với con đường của mình, em tin tưởng điều mình muốn sẽ đến trước mặt của em."
"Sinh con chính là chúng ta sinh ra một đoạn đường mới, con sẽ không chặt đứt sự nghiệp của em, ngược lại sẽ làm cho em còn có can đảm đối mặt với cuộc sống sau này."
Dương Gia Cửu nhìn thấy cô tự tin, lạc quan như vậy thì gật đầu mỉm cười.
Có thể cưới được một người vợ như vậy là phúc của anh.
...
Cho dù Tống Như giảm bớt số lần xuất hiện ở trước mặt công chúng nhưng mức độ nổi tiếng của cô vẫn không giảm xuống, trái lại bởi vì ba bộ phim lớn này mà càng được chú ý tới hơn.
Cho dù "Mảnh vỡ hồi ức" đã giảm lượt chiếu, nhưng bộ phim được Đại Thiên đầu tư chính vẫn nhận được những lời khen ngợi, kịch bản với phong cách riêng và phương pháp quay phim làm cho những người hâm mộ hết lời khen ngợi.
Mà biểu hiện của Tống Như cũng làm cho người bên ngoài có nhận thức mới về cô, hình tượng do cô tạo dựng ra đã cho người ta một ấn tượng sâu sắc.
Mà khi mọi người thảo luận về kỹ năng diễn xuất của Tống Như sẽ luôn nghĩ tới khi cô kết hôn xong trở lại làm việc, trở thành nhân vật yêu thích nhất trong giới thời thượng, vào tổ quay phim...
Mỗi giai đoạn cô đi qua dường như đều không tầm thường, nhưng đạt được thành tích đáng tự hào. Những người hâm mộ đều đang mong đợi bộ phim mới của cô được trình chiếu. Một năm này nhất định là năm Tống Như thu hoạch thành công.