"Từ khi ông nằm viện, tôi là người làm việc tận lực lo cho công ty, kết quả thì sao? Ông lại muốn giao hết quyền hành lại cho Tống Như! Trong mắt ông tôi có còn là cháu gái trưởng hay không?"
" Tổng Giám đốc Tống, cô đừng nóng giận, có thể vẫn còn cơ hội xoay chuyển được."
" Ha, đến di chúc ông ấy cũng đã viết xong rồi, tôi còn có thể......" Nói được một nửa, Tống Nhu bỗng dừng lại, trong mắt lộ ra sự thâm độc: " Anh nói đúng, vẫn còn cơ hội xoay chuyển! Cô ta đã là cô chủ nhà họ Dương rồi, còn tranh giành cái gì với tôi nữa chứ?"
Cô ta cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận một chút xem nên dùng cách gì. Hiện tại, trong tình huống như vậy, động đến Tống Như một lần nữa thì quá nguy hiểm.
Tống Nhu không ngốc, cô ta biết cô ta càng cần phải đối phó với ông của mình, người nắm quyền hành trong tập đoàn Tống Thị.
" Tôi về thăm dò ý của ông nội trước."
" Vâng, Tổng Giám đốc Tống, tôi sẽ chú ý tình hình công ty." Trợ lý cúi đầu nói. Vào lúc này, lựa chọn duy nhất của anh ta là dốc hết sức mình để trợ giúp Tống Nhu lên làm Chủ tịch tập đoàn Tống Thị.
Tống Nhu nhìn trợ lý gật đầu.
Tuy rằng anh ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ, nhưng cũng là người duy nhất mà cô ta tin tưởng được lúc này.
Khi cô ta trở lại nhà họ Tống, lúc nhìn thấy mẹ Tống ở trong phòng khách thì chào qua quýt một tiếng rồi lên thẳng thư phòng của ông cụ Tống: " Ông à, cháu là Tiểu Nhu, cháu có chuyện muốn nói riêng với ông."
Mẹ Tống ở bên cạnh đặt chén trà xuống, lạnh lùng mở miệng: " Ông cô không có trong thư phòng."
Tống Nhu nghe tiếng liền nhìn về phía mẹ Tống, tay cầm túi xách siết chặt, đi đến bên cạnh mẹ Tống: " Từ khi bà gả cho ba tôi, quả thực vẫn luôn cẩn thận đón ý hùa theo người nhà chúng tôi. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng đó là sự tốt bụng của bà. Thận trọng từ lời nói đến việc làm khi sống ở nhà họ Tống là sự lựa chọn duy nhất để sống sót của bà, cũng là cái giá để bà trở thành bà Tống!"
" Vị trí này của bà là do hại chết mẹ tôi mà có được. Con gái bà cả đời này cũng không xóa được tai tiếng là con gái của kẻ thứ ba. Tôi khuyên bà nên quay về mà dạy dỗ Tống Như, đừng để cô ta ngấp nghé tài sản của nhà họ Tống chúng tôi nữa, cũng đừng ảo tưởng lôi kéo được ông nội tôi là có thể đoạt được di chúc."
" Cho dù tất cả mọi người bị mẹ con các người giả tình giả ý lừa gạt, tôi cũng vĩnh viễn nhớ kỹ bà là người đã hại chết mẹ tôi! Cả đời này tôi cũng sẽ không để cho mẹ con các người sống yên ổn đâu!"
Tâm tình căm phẫn của mẹ Tống trở nên bình tĩnh, trong mắt bà ta, Tống Nhu đang tức giận mới có thể nói những lời như thế.
Con gái bà ta sao có thể giở thủ đoạn sau lưng được? Tống Nhu hôm nay càng tức giận đã cho thấy ông cụ Tống càng coi trọng Tống Như. Đó là một tin tốt.
" Nếu những lời này của cô truyền đến tai của những thành viên hội đồng quản trị trong công ty, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì?" Mẹ Tống ý tứ hàm súc nhìn Tống Nhu một cái, xoay người trở về phòng.
Một chút lưu luyến với cái nhà này của bà ta trong nháy mắt vừa rồi đã hầu như biến mất không còn gì. Tống Nhu hết lần này đến lần khác bức bách khiến bà ta nhận ra rằng, thứ quan trọng nhất là gì.
Mẹ Tống nghĩ đi nghĩ lại, bấm điện thoại gọi cho một người bạn cũ.
" Tôi muốn công khai vài chuyện trước kia, về nhà họ Tống. Tôi nhớ trước kia ông có quen biết mấy người bạn là phóng vieenm có thể giúp tôi liên lạc một chút được không?"
......
Tống Như chuẩn bị nghỉ ở nhà một thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục, cẩn thận nghiền ngẫm vai diễn mới này. Mỗi lần khi xem kịch bản, cô đều sẽ có cảm giác mới. Với cô mà nói, mỗi vai diễn đều là một lần khiêu chiến, là toàn bộ thế giới mới. Cô bắt buộc phải hiểu hoàn cảnh sống của vai diễn, đặc biệt là tính cách phức tạp..........
Để lĩnh hội vai diễn tốt hơn, Tống Như tìm rất nhiều bộ phim tương tự để xem, muốn tìm một chút cảm xúc diễn.
Cô không khỏi nghĩ đến, những người hâm mộ khi thấy cô thể hiện vai diễn trên màn ảnh, có phải cũng là loại cảm giác này hay không?
Dương Gia Cửu giải quyết xong việc của công ty, lúc tan tầm về nhà thì trông thấy Tống Như vẫn đang nghiên cứu kịch bản. Hầu như mỗi lời thoại đều được cô chú giải và ký hiệu ra. Anh cất bước đi tới, bế thẳng Tống Như lên, rút kịch bản trong tay cô ra.
" Em nên nghỉ ngơi."
" Em không mệt, em muốn xem thêm một lúc nữa."
"Không được!" Dương Gia Cửu bá đạo ôm cô, đặt cô lên giường trong phòng ngủ.
Tống Như trề môi, bỗng nhiên nở nụ cười, vùi trong lòng Dương Gia Cửu như đứa trẻ: " Em không ngờ cảm giác bị anh quản lý lại tốt như vậy."
Dương Gia Cửu nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái: " Anh đi nấu cơm, em tự nghỉ ngơi một lát đi."
" Em đi cùng với anh........"
" Em đã mệt mỏi cả ngày rồi, không nghỉ ngơi một chút sao? Mấy ngày nữa vào đoàn phim, em lại phải bận rộn rồi." Nói như vậy, Dương Gia Cửu hơi lộ ra chút không nỡ.
Có phải anh không nên sắp xếp công việc cho Tống Như sớm như thế không? Hẳn là nên để cô nghỉ ngơi thêm một thời gian.
" Em không mệt, em muốn nấu cơm với anh." Tống Như nói, vịn lấy cổ Dương Gia Cửu không chịu buông tay.
Không lay chuyển được cô, Dương Gia Cửu không thể làm gì khác hơn là nắm tay cô, cùng đi vào phòng bếp, hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm. Cả biệt thự đều tràn đầy không khí ấm áp.
" Mẹ em muốn gặp em, trả lời thế nào?" Dương Gia Cửu vừa thái rau vừa nói.
" Em..." Tống Như hé miệng nói ra một chữ, suy nghĩ trong đầu thay đổi, dừng lại một lát mới hỏi: " Lúc nào?"
" Nếu em muốn gặp mặt, anh sẽ hẹn thời gian với bà ta."
" Vâng, hẹn rồi thì báo cho em biết."
Dương Gia Cửu không nói cho Tống Như biết chuyện mẹ Tống tìm phóng viên. Đúng lúc này mẹ Tống liên lạc với anh, anh cảm giác chuyện gì đó sắp xảy ra.
Từ khi quyết định tham gia đóng phim " Ruộng lúa mạch", Âu Dương đã dọn về căn hộ của mình ở trong thành phố. Nhưng bởi thế, Bùi Hiển Hiển liền có lý do về nhà mỗi ngày, điều này khiến Âu Dương vô cùng phiền não.
Anh không biết còn có thể dùng lý do gì để giữ Bùi Hiển Hiển lại. Thì ra muốn đến gần một người lại là chuyện khó đến vậy.
Anh đột nhiên bắt đầu kiểm điểm lại bản thân mình. Không biết có phải bản thân anh thiếu sức hấp dẫn hay không, cho nên Bùi Hiển Hiển mới có thể lúc nào cũng né tránh anh như thế?
Tối hôm đó, Bùi Hiển Hiển giúp anh thay thuốc xong, nhớ lại lúc đó hình như muốn rời đi......
Thế nhưng Âu Dương bỗng nhiên giơ tay lên, kéo tay cô ấy lại: " Buổi tối có thể ở lại tập kịch với tôi không?"
" Tôi không được đâu.... Hơn nữa, tôi phải về nhà ở." Bùi Hiển Hiển từ chối vô cùng nghiêm túc. Cô ấy tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với Âu Dương.
Tại sao phải tập kịch vào buổi tối?
" Cô chỉ cần đọc lời thoại theo kịch bản là được." Âu Dương trực tiếp lấy kịch bản đã được chuẩn bị xong ra: " Cơ hội rời đi không còn nhiều thời gian nữa, vết thương của tôi vẫn chưa hồi phục, trạng thái không tốt. Nếu ngay cả diễn kịch tôi cũng không tập chol tốt..... Tôi thì chẳng sao cả, chỉ sợ Tống Như sẽ bị người ta bàn tán thôi."
Bùi Hiển Hiển vừa nghe xong liền siết chặt nắm tay.
" Được, tôi giúp anh."
Cô ấy làm như thế tất cả đều là vì Tống Như.
Tuy rằng đã nghe được lời đồng ý của cô ấy, nhưng trong lòng Âu Dương cũng không vui vẻ mấy. Anh cũng biết rõ, Bùi Hiển Hiển không phải tình nguyện ở lại.
Lần đầu tiên trong đời anh muốn theo đuổi con gái, thế nhưng lại vất vả như vậy..... Cái kiểu không thể trực tiếp thổ lộ này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.