Trần Viễn quay đầu nhìn về phía Tống Như, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.
Chị Hy đột nhiên cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều, có lẽ Trần Viễn không hề có chút ý gì với cô. Nếu cô còn cứ nói về vấn đề này, có thể..... sẽ dọa anh ta chạy mất. có lẽ anh ta cũng không thích một cô gái lớn tuổi hơn anh ta đâu.
Nghĩ vậy, chị Hy thu hồi tầm mắt, ánh mắt dần ảm đạm.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Rick tìm được Bùi Hiển Hiển, ngồi xổm xuống trước xe đẩy, dịu dàng nói với cô: " Biểu hiện của cô hôm nay rất tốt. Sau này khỏe rồi, có muốn đến Đại Thiên làm việc không?"
" Tôi?" Bùi Hiển Hiển nhìn về phía Tống Như, thận trọng nói: " Tôi có thể làm gì đây?"
" Tôi nghĩ cô rất hợp với Bộ phận Tuyên truyền của Đại Thiên, cô có tiềm lực!"
Bùi Hiển Hiển vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: " Chị Tiểu Như ở đây, tôi đương nhiên đồng ý đến đây, còn có thể ngày nào cũng nhìn thấy chị ấy nữa. Mong rằng Tổng giám đốc Rick giữ lời!"
" Tại sao cô lại thích Tống Như như thế?"
" Bởi vì trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, là Tống Như cho tôi dũng khí sống tiếp. Tôi giống cô ấy, nỗ lực vì ước mơ của mình, sống vì bản thân mình!"
" Vậy cô phải thật cố gắng! Trước tiên điều dưỡng thân thể cho tốt."
Tống Như đi tới, ôm chặt lấy cô: " Nếu nói chị không có nghĩa vụ nhất định phải hiến tặng cho em, thực ra hôm nay em không cần đặc biệt đến đây giúp chị làm sáng tỏ."
" Chị Như, là em muốn đến."
" Phẫu thuật thật tốt, chị sẽ ở cạnh em." Tống Như dịu dàng nắm tay cô, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô, cho cô sức mạnh chống đỡ.
Bùi Hiển Hiển cười vô cùng sáng lạn, gật đầu thật mạnh: " Em sẽ khỏe lại thật nhanh!"
Tinh thần trọng nghĩa và lòng khoan dung của Tống Như đối với Bùi Hiển Hiển khiến người ta rất cảm động.
Mỗi người đều có hoàn cảnh khó khăn khác nhau. Đối mặt với sự lựa chọn khó khăn, luôn có người có thể bảo vệ được ý định ban đầu của mình, dùng tình cảm chân thành để đối mặt hàng ngày.
Cô sẽ càng ngày càng tốt hơn, càng ngày càng khỏe mạnh.
...................
Sau khi tiễn Bùi Hiển Hiển và Lâm Giai rời khỏi, Rick đưa Tống Như và chị Hy cùng đi vào phòng làm việc của anh ta.
" Tổng Giám đốc đã ra lệnh, chuyện Bùi Hiển Hiển lần này cô bị tổn thương rất lớn, cho nên cô có hai ngày nghỉ, hai ngày sau chính thức bắt đầu hành trình của cô, sẽ vô cùng bận rộn."
" Tôi có thể làm việc luôn." Tống Như gọn gàng dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình với Rick: " Không biết người đại diện của tôi là ai?"
" Hiện tại anh ta đang học tập ở nước ngoài, chờ cô bắt đầu hành trình bay thẳng đến Mát-xcơ-va, anh ta sẽ ở bên đó chờ cô."
" Vậy được...."
" Tống Như, sau này ở Đại Thiên, cô có thể làm chính cô."
" Tôi không có cố gắng che giấu điều gì, đây chính là tôi."
Cô vốn không thích nói nhiều hỏi nhiều.
Rick dùng hành động thực tế để biểu đạt lòng trung thành của mình với Tống Như. Mặc dù Đại Thiên là công ty hàng đầu trong lĩnh vực giải trí, nhưng cũng không hề cứng nhắc bảo thủ.
Tống Như mỉm cười gật đầu: " Tôi tin mình sẽ rất hài lòng khi làm việc ở Đại Thiên."
....................
Đại Thiên mạnh mẽ phản kích lại, lên tiếng vì sự thật.
Đại Thiên kêu gọi anti-fan, hãy đừng thích Tống Như.
Đại thiên kiên trì đi theo con đường pháp luật, đoạt lại quyền lợi của nghệ sĩ dưới trướng.
Đại Thiên dùng thái độ mạnh mẽ như vậy để giải thích chân tướng cho Tống Như, cơn cuồng phong này đã quét qua mọi phương tiện truyền thông. Trong thời gian ngắn nhất đã giải quyết tốt đẹp mọi chuyện.
Anti-fan không dám lỗ mãng, sợ bị khởi tố, tất cả đều đã mai danh ẩn tích.
Fan của Tống Như cũng đã yên tĩnh, nếu có cũng chỉ là kêu gọi tiếp tục ủng hộ Tống Như mà thôi.
Theo tin tức giải trí mới nhất được đưa ra, Tống Như bị đưa lên top tìm kiếm rốt cuộc cũng hạ nhiệt. Chị Hy xác nhận vài lần mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: " Lần đầu tiên chị cảm thấy, em không bị người ta quan tâm thật là tốt biết bao!"
Tống Như nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng rất rõ ràng, người vượt mọi khó khăn vì cô chính là chồng của cô, Dương Gia Cửu.
Ngày đó bọn họ kết hôn, anh đã cho cô cảm nhận được cái gì gọi là cuộc sống mới.
Lúc này đây, lại chô cô thêm một sự bắt đầu vững vàng.
" Tất cả là em tự mình cố gắng mà có được, nhưng anh ấy cũng là nguồn gốc cố gắng của em. Em sẽ trở nên tốt đẹp vì anh ấy."
Chị Hy thấy Tống Như như thế thì cảm khái, trong lòng càng vui vẻ, nhưng lại vì bản thân mình mà mất mát.
Tống Như đã tìm được hạnh phúc thực sự, nhưng cô lại vẫn chỉ có một mình......
Tống Như cảm nhận được sự thay đổi của chị Hy, nhỏ giọng hỏi: " Nhớ Trần Viễn rồi sao?"
Chị Hy không trả lời, chỉ là cúi đầu thấp hơn.
" Nếu thích thì phải dũng cảm theo đuổi, có cái gì đáng lo đâu? Tuổi tác, hay là sự chênh lệch thân phận?"
Chị Hy trợn mắt nhìn, lắc đầu: " Nếu chị là anh ta, nhất định sẽ không chọn một người phụ nữ như chị đâu. Chị sợ lúc nói ra ròi, ngay cả bạn bè cũng không làm được. Chị không muốn làm anh ta khó xử, quên đi."
Tống Như nhìn cô, rơi vào trầm tư. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng tự ti đó của chị Hy, Tống Như cảm thấy rất đau lòng. Chị ấy bình thường luôn hoạt bát cởi mở, nhưng đêm khuya vắng người lại càng dễ lặng lẽ đa cảm.
" Chị không sao, yên tâm đi." Chị Hy kéo ra một nụ cười.
Tống Như không thể làm gì khác hơn ngoài im lặng.
Chị ấy và Trần Viễn, một người nhiệt tình, một người bình thản, nhưng thực ra hai người lại vô cùng phù hợp. Chỉ là cả hai đều không phải là người sẽ chủ động nói ra tâm ý của mình.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết chị Hy là vợ chưa cưới của Trần Viễn, nếu chị ấy không nắm bắt được cơ hội này, có thể sẽ thực sự bỏ lỡ.
Chị Hy sao có thể không biết điều này. Cô chỉ là cưỡng ép mình không được nghĩ nữa mà thôi.
" Em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị về đây."
Chị Hy cứ thế mà trốn tránh, cô sợ nếu còn nán lại, cô sẽ không thể khống chế trái tim của mình nữa.
Tống Như nhìn cô ấy rời đi, mở TV lên. Ngoài cửa sổ, bóng đêm bao phủ thành phố, sự lạnh lẽo dần kéo đến.
Đúng lúc TV phát tin tức, Ngụy Lãng bị cảnh sát mời đến điều tra, Trương Vân đi theo sau gã, sắc mặt của hai người đều không tốt.
Tất cả những chuyện này là chúng tự làm tự chịu. Tống Như chỉ bình tĩnh xem, ánh mắt cực kỳ bình thản. Tất cả những gì cô đã chịu đựng ở Oatlets, dường như giống một trận gió thổi qua, biến mất không thấy bóng dáng.
Oatlets đã không còn vinh quang của ngày xưa nữa, sớm muộn gì nó cũng sụp đổ trong tay Trương Vân.
Tống Như không xem tiếp nữa. Kết cục của bọn họ đã được định rồi.
Cửa bị người đẩy ra, Dương Gia Cửu mặc áo gió màu nâu bước nhanh đến, trong tay còn cầm một bó hoa tươi, đương nhiên là tặng cho Tống Như.
" Đã về rồi?"
Tống Như mỉm cười nghênh đón, thấy anh tặng hoa tươi, dáng vẻ đầy tươi cười.
" Gia Cửu, em nghĩ xong rồi, chúng ta công khai đi...." Tống Như đi lên trước, chủ động ôm anh, một tay cầm hoa tươi, một tay vịn cổ anh.