Thiên Vũ nghe cười hì hì, chút mưu mô của mình đã bị Diêu Hiển xem thấu, hắn cũng không giấu giấu diếm diếm, hào phóng thừa nhận, chẳng qua hết sức công nhận công lao đối với Phượng Vũ Hoành. Diêu Hiển than một tiếng, lại uống một hớp rượu, hỏi một vấn đề mình vẫn đang tự hỏi “Lão Huyền à! Ngươi nói ngươi cũng thả người đi, một người đi đất phong, một người đi nam giới, sẽ không sợ kinh đô sinh ra biến? Ta mặc dù không vào triều, nhưng ít nhiều cũng có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.