Huyền Thiên Minh nhìn ánh mắt nhỏ tặc hề hề (đầu trộm đuôi cướp) của Phượng Vũ Hoành đang nhìn tới hắn bên này, liền biết đây là có chuyện xấu, chủ động mở miệng: “Lần sau, lần sau ngươi nhịn đói hai bữa, ta mang ngươi đến đây ăn.” “Hừ.” Người nào đó trợn tròn mắt, không để ý hắn, chẳng qua vẫn lầm bầm một câu: “Cho không Đoan Mộc Thanh ăn, thật là hoang phí.” Cứ như vậy, lại ngồi hơn một canh giờ, bàn sát vách kia rốt cục ăn xong. Mấy người nấc cục không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.