Huyền Thiên Minh có chút khó hiểu, hỏi Phượng Vũ Hoành. “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ chán ghét người như vậy, vốn định giúp ngươi một roi quất chết hắn. Nhưng sau đó nhìn ngươi như muốn giữ lại hắn, rốt cuộc có ý gì?” Phượng Vũ Hoành than nhẹ một tiếng, vô cùng bất đắc dĩ nói. “Ta đích xác phiền chán loại người này, vì tư dục bản thân mà hắn tàn hại tính mệnh người khác, lấy cốt lấy khí, quả thực là việc độc ác nhất nhân gian. Thế nhưng...” Nàng ngửa đầu nhìn hắn....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.