Nghĩ như vậy, tay theo bản năng đã muốn rút về, Liên vương ném ánh mắt nghi hoặc sang nàng, rồi sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Đoan Mộc An Quốc, ngươi đứng dậy đi, ca vũ tiếp tục, không cần dọa chúng ta tiểu... Ngươi kêu tiểu cái gì ấy nhỉ?” Phượng Vũ Hoành liếc cái xem thường. “Tiểu Nhã.” “Đúng, Tiểu Nhã. Tới tới tới, các ngươi nên hát thì hát nên nhảy thì nhảy, không cần dọa Tiểu Nhã chúng ta. Về phần Đoan Mộc An Quốc ngươi, nếu như lời trước đó của bổn vương ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.