Phượng Vũ Hoành cười nói: “Ta đã nói rồi, xác suất có thể trị hết không cao hơn một thành.” Hoàng Tuyền lẩm bẩm: “Vậy cũng lãng phí thuốc tốt của Bách Thảo Đường một cách vô ích.” “Ai nói uổng phí?” Phượng Vũ Hoành cười xấu xa nhìn nàng: “Bách Thảo Đường ta là mở cửa làm ăn, dùng ít nhiều dược thì cho ta ra bao nhiêu bạc, chẳng lẽ xem cho hắn vô ích?” Vừa nghe lời này thì Hoàng Tuyền vui rồi, “Tiểu thư lấy tiền với hắn? Ha ha ha ha!” Nha đầu này cười...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.