Diêu thị giơ tay lêm sờ gương mặt Phượng Cẩn Nguyên, người này già hơn rất nhiều, cũng tang thương chán chường rất nhiều, nhưng bà lại như cũ có thể tìm được dáng vẻ quan trạng nguyên từ trên gương mặt này. NBààng há miệng, vô lực nói “Ta thật sự đã từng yêu ngươi. ” Nhưng vừa bất đắc dĩ nói: “Tiếc thay, ngươi không quý trọng. ”. Nói xong, không còn nhìn Phượng Cẩn Nguyên nữa, nhưng đưa mắt về phía mấy tướng sĩ đang vây xung quanh, lại vẫy tay một người trong đó. Mặt người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.