Huyền Thiên Ca thật sâu cảm thấy mình bị đùa giỡn, hơn nữa còn là nàng chủ động vươn tay ra, điều này làm cho nàng rất lúng túng.. Dùng sức rút tay về, hận không thể tát tới một bạt tai, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt người kia, nâng tay lên rồi nhưng như thế nào cũng rơi không xuống. “Nhìn chẳng phải thứ tốt gì. ” Nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một câu nói như vậy, sau đó đứng dậy, lại cuối cùng cảnh cáo hắn: “Mau kêu người mang đống rương ra khỏi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.