Huyền Thiên Dạ trong bụng hơi kinh đối với cử động lần này của nàng, con rắn xanh biếc kia giờ khắc này đã bày ở trên bàn đá giữa hai người, như đang ngủ tĩnh lặng, không có chết. Hắn tự nhiên hiểu rõ độc tính thứ này, nhưng bây giờ nhìn Phượng Vũ Hoành cầm rắn ấy trong tay, vuốt ve từng phát từng phát, y hệt như chẳng phải là rắn, mà là mèo con chó con thông thường, nhìn đến trợn mắt ngoác mồm. “Rắn này tên là trúc diệp thanh, độc tính cực mạnh, nếu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.