Chương Viễn mỗi lần nói với Huyền Thiên Minh đều có cảm giác đủ loại hỏng mất, “Đáng đời”, “Tự làm tự chịu”, dùng từ ngữ như vậy để hình dung hoàng đế, trong thiên hạ này cũng chỉ có vị Cửu diêm vương này có thể nói ra được. “Vậy sau đó thì sao? Mẫu tộc Lưu tần cũng nên có chút hướng đi chứ?” Phượng Vũ Hoành vội vàng chuyển đề tài câu chuyện, không muốn để cho Huyền Thiên Minh lại mở miệng. Chương Viễn càng ngày càng cảm thấy Phượng Vũ Hoành thật là tốt, đúng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.