Phượng Cẩn Nguyên phản xạ có điều kiện, giống như đầu óc liền run lên, thân mình cũng run lập cập, dáng dấp kia muốn không có tiền đồ bao nhiêu thì không tiền đồ bấy nhiêu, nhưng hắn cố tình không khống chế được nội tâm hoảng sợ đối với đứa con gái này, Phượng Vũ Hoành từng bước mà đến, một cảm giác áp bách cũng phả vào mặt, ngay cả mấy gã sai vặt hắn mang tới cũng đều theo bản năng lui về sau hai bước. Hắn thấy Phượng Vũ Hoành, lại liếc nhìn Diêu Hiển...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.