Thiên Vũ đế nằm trên giường, dáng vẻ hơi thở mong manh, há hốc miệng, theo lời Chương Viễn nói mà hợp tác, nhìn qua hết sức yếu ớt. Khi thấy Phượng Vũ Hoành đi tới gần, lúc này mới phí sức xuất ra chút thanh âm, nói với Chương Viễn. “Tiểu viễn tử, ngươi đi theo trẫm đã bao nhiêu năm rồi?” Chương Viễn tính toán một chút. “Sắp hai mươi năm rồi, nô tài sinh ra trong cung, nhận được thiên ân của hoàng thượng mới có thể bảo trụ một cái mạng này, từ khi bắt đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.