Vong Xuyên nhỏ giọng nói: “Đại khái nửa canh giờ trước...” Phượng Vũ Hoành nhíu hai hàng mi. Kim Trân ngồi trên mặt đất, hoàn toàn không hiểu hai người chủ tớ này đang nói cái gì, vào giờ phút này, trong đầu nàng chỉ vang mãi câu nói của Phượng Vũ Hoành: “Ta không tự tay giết ngươi là quá tốt rồi”. Nàng bắt đầu lo lắng, trong phủ này, chỉ có hai người có thể khiến nàng sống yên phận, một là Phượng Cẩn Nguyên, một người nữa chính là Phượng Vũ Hoành. Tiếc thay, nàng lại vì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.