"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi!" Nàng không vui, chỉ vào đôi chân bị thương kia, "Nếu ngươi tính sẽ buông tha người làm chân ngươi ra nông nỗi này, vậy thì không có tư cách chỉ trích ta. Ác giả ác báo, nếu bọn họ không hại ta, thì hôm nay không nhận hậu quả?"
Chưa từng có người nói cùng hắn nhiều như vậy, không khúm núm, không nịnh nọt, không có lễ đãi tôn trọng, nàng có suy nghĩ của mình, lớn mật nghi ngờ lời của hắn, gần như là hắn nói một câu, nàng sẽ phản bác lại một câu.
Nhìn vẻ nàng bĩu môi bức giận, ngược lại nam nhân không giận mà khóe môi còn kéo ra một nụ cười, nhìn về phía kia đã có thể thấy dòng suối nhỏ, hỏi nàng: "Còn đi nữa không?"
Phượng Vũ Hoành cố định mông xuống đất, "Không đi nữa, mệt rồi."
Hai người cùng ngồi dưới đất, nhìn ngọn lửa trong hố dần nhỏ đi, nghĩ thi thể sắp bị cháy hết.
Lúc này, ngay tại chỗ khe núi hai người vừa trú, xuất hiện thêm hai bóng người, hình như đang tìm gì đó.
Phượng Vũ Hoành đứng lên, ánh mắt linh động như có nước vụt sáng, nhìn một lát, rồi nhìn người bên cạnh, "Này, chắc là tìm ngươi?"
Người nọ hỏi lại: "Vì sao không phải là tìm ngươi?"
"Không thể." Phượng Vũ Hoành suy tư mà trở nên có chút mơ hồ, "Mẫu thân ta bệnh nặng không đến, đệ đệ mới sáu tuổi, những người khác trong thôn hoặc hại chúng ta, hoặc tránh không kịp."
Nàng chỉ vào hai bóng dáng, lông mi uốn cong, đôi môi phấn hồng nhẹ nhàng cong lên, ngay cả cái mũi nho nhỏ cũng vểnh lên, lộ ra vẻ cơ trí không nên lời, "Đi đến chỗ khe núi ban nãy, chắc chắn biết nơi ngươi đặt chân đến."
Nam tử nâng mắt, nhìn Phượng Vũ Hoành có chút cà lơ phất phơ nhưng lại có vẻ thông minh, nha đầu kia thật là thú vị. Ừ, đúng là thú vị.
Thu hồi suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, đưa ngón trỏ và ngón cái đặt lên môi thành cái tiếu, dùng sức thổi một cái, hai người bên kia đã tới.
Là một người trẻ tuổi và một lão đầu nhi hơn năm mươi tuổi, trên lưng lão đầu nhi đeo hòm thuốc, hẳn là đại phu.
Người trẻ tuổi mặc y phục đen, gọn gàng không thêm tân trang, bội kiếm đeo bên hông, rõ ràng là thị vệ. Thấy cẩm bào nam tử đằng sau, nhẹ nhàng thở ra, "Vừa rồi thuộc hạ không tìm thấy chủ tử, còn tưởng đã xảy ra chuyện." Nói xong, tay kéo lão đầu nhi đang thở hổn hển đẩy về phía trước: "Đây là đại phu thuộc hạ vào Phủ thành tìm, để hắn xem thương thế cho chủ tử."
Cẩm bào nam tử gật đầu, nhìn đại phu một cái: "Làm phiền."
Lão đầu nhi lau mồ hôi một hồi, luôn miệng nói "Không dám, không dám", bước lên phía trước xem thương thế.
Lúc này, thị vệ kia mới đưa ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, cau mày hỏi: "Ngươi là ai?"
"Một tên phóng hỏa." Lời này là cẩm bào nam tử thay nàng đáp.
Phượng Vũ Hoành nhíu mày: "Con mắt nào của ngươi thấy ta phóng hỏa?"
"Hai còn mắt đều thấy."
"Vị công tử này." Lão đầu nhi nói, "Xương đầu gối của ngươi bị gãy."
Chỉ một câu, thì mấy người đã nhìn về phía đôi chân.
Cẩm bào nam tử gật đầu, "Ta biết, tiên sinh có thể nối lại xương hay không?"
Lão đầu nhi không do dự, lập tức đáp: "Có thể, nhưng nối xương rất đau, người bình thường đều không chịu nổi! Lão hủ là..." Mắt nhìn thị vệ kia, "Là đang trên đường đi chẩn bệnh bị vị tiểu ca này bắt tới, hòm thuốc chỉ có vài dược liệu thường dùng, không có ma phí tán!"
"Không có ma phí tán sẽ đau chết." Phượng Vũ Hoành lạnh lùng nói một câu.
Lão đầu nhi rất tán đầu: "Hơn nữa không chỉ phải nối xương, chỗ thịt thối này cũng phải cạo hết mới được. Lão hủ thấy chỗ thương thế này đều đã sưng lên, chỉ sợ... Ai, chỗ hoang sơn dã linh này, nếu không thì để vị tiểu ca này cõng ngươi, cùng lão hủ về y quán trong Phủ thành đi."
"Không được." Cẩm bào nam tử dứt khoát cự tuyệt, "Chữa trị ở đây luôn."
Lão đầu nhi liên tục xua tay: "Không nên không nên, không có ma phí tán, thương thế như vậy lão hủ cũng không dám chữa."
Phượng Vũ Hoành không muốn nghe bọn họ tranh cãi, trong ống tay áo, hai tay của nàng nắm chặt nhau, chỉ cảm thấy nơi cổ tay truyền nhiệt đến, trong nháy mắt, nàng thấy thứ không nên thấy ở kiếp trước, hiệu thuốc tư nhân ở tỉnh thành của nàng.