Vân Phi vẫn có một bộ dáng tức giận như cũ, bước nhanh đi ra ngoài. Phượng Vũ Hoành ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên: “Mẫu phi, phụ hoàng cũng thật đáng thương.”. Vân Phi hừ lạnh: “Hắn đáng thương? Hắn bây giờ đáng thương? Trước kia trong trại gạt ta, nói hắn không nhà không cửa, muốn khai tâm khoái nhạc sống hết đời này cùng ta, sao hắn không ngẫm lại hắn cũng có một ngày đáng thương như vậy? Bản lĩnh lừa người rất nhiều, thế nào, hiện tại không muốn gánh chịu hậu quả?” Phượng Vũ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.