“Đúng. ” Phượng Vũ Hoành cũng thu hồi tâm tư, “Mệnh của hắn, ta phải để lại cho thất ca tự mình đi thu. ”. Thả màn xe xuống, lọ tro cốt bị một lần nữa thả về không gian. Vong Xuyên Hoàng Tuyền nhìn một cái bình ly kỳ xuất hiện lại ly kỳ biến mất, ánh mắt cũng chưa nháy cái nào. Đã năm năm, rất nhiều chuyện đã sớm thành thói quen, các nàng là nô bộc trung thành nhất của Phượng Vũ Hoành, cũng là đồng bọn tốt nhất của nàng, đồng thời, cũng sắp thủ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.