Phượng Vũ Hoành có chút choáng váng, tướng công muốn ăn thịt, thế nhưng... “Lần trước không phải nói để ta tĩnh dưỡng mấy ngày sao. ” Nàng mang theo tiếng khóc nức nở, rất ủy khuất, nhưng thân thể nhỏ bé cũng không hề rời khỏi sự ôm ấp nửa bước, thậm chí ẩn có xu thế càng gần càng chặt, đổi lấy Huyền Thiên Minh cười dài một hồi. Nàng có chút khó thở, tiếng cười khúc khích kia mang theo khí nóng đến ngay ngực nàng, bên trong dây cái yếm chẳng hay lúc nào đã lỏng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.