Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114

Đứng dưới ánh nắng mặt trời, Thẩm Nguyệt quay đầu lại, nheo mắt nở nụ cười khinh bỉ nói: “Mẹ kiếp Liễu gà Tần chó! Xin lỗi con mẹ các ngươi! Nhớ kỹ cho bà, nếu như con mèo này mất một sợ lông thì bà đây sẽ lột da Liễu Mi Vũ!”

Dứt lời, nàng xoay người nghênh ngang mà đi.

Liễu Mi Vũ bị khí thế của Thẩm Nguyệt làm cho nhụt chí, sắc mặt tái nhợt yếu ớt nói: “Tướng quân, Mi Vũ… lại làm sai chuyện gì rồi sao?”

Tần Như Lương cả giận nói: “Nàng không cần sợ, có ta ở đây, để ta xem ai dám động vào nàng!”

Liễu Mi Vũ cúi đầu, nhìn con mèo với nụ cười đắc ý, vẫn nhẹ nhàng nói: “Vậy Mi Vũ có thể yên tâm rồi”.

Đúng, có tướng quân ở đây thì nàng ta còn phải sợ gì chứ!

Ngọc Nghiên hiếm khi thấy Thẩm Nguyệt tức giận như vậy.

Nàng ta cũng rất tức giận, liền an ủi công chúa: “Công chúa, đừng nóng giận, loại người đó không đáng để công chúa bận tâm!”

“Nô tỳ thấy Liễu thị kia chắc chắn là cố ý, ả ta biết công chúa nuôi mèo cho nên mới muốn cướp đoạt, công chúa đừng vì chuyện này mà tổn hại thân thể, ngược lại còn để cho ả ta đắc ý!”

Thẩm Nguyệt bình tĩnh lại trong thời gian ngắn, chỉ buồn buồn nói: “Thật tội nghiệp cho con mèo đó”.

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Ngọc Nghiên cũng không đành lòng.

Thường ngày con mèo ở Trì Xuân Uyển thông minh hoạt bát, vừa rồi sao có thể run rẩy thụ động như vậy?

Lúc đó, nếu như công chúa không buông tay thì con mèo đã không sống nổi rồi.

Ngọc Nghiên biết rằng Thẩm Nguyệt rất thích con mèo đó.

Thẩm Nguyệt chỉ cho nó ăn một lần trong sân nhà bếp, không ngờ nó đã quý mến nàng, còn theo Ngọc Nghiên trở lại Trì Xuân Uyển để nhận Thẩm Nguyệt làm chủ.

Có thể thấy con mèo này cực kỳ thông minh, lại hiểu được suy nghĩ của người khác.

Khi Thẩm Nguyệt ở chung với nó, tâm trạng của nàng rất vui vẻ, thỉnh thoảng cứ ngồi dưới gốc cây trêu đùa nó, gãi cằm hoặc vuốt ve.

Thẩm Nguyệt chăm sóc cho nó rất tốt, dọn dẹp cũng sạch sẽ.

Bây giờ nó bị Liễu Mi Vũ cướp đi mất, giống như thiếu một thành viên trong gia đình.

Trì Xuân Uyển bỗng chốc im ắng hơn hẳn.

Triệu thị vốn không thích mèo cũng dần dần có tình cảm với con mèo đó, nghe nói nó bị Liễu Mi Vũ bế đi mất mà thoáng thấy tiếc nuối, nhưng không làm gì được.

Triệu thị khuyên bảo: “Công chúa đừng buồn, sau này nô tì tới trù phòng xem thử còn con mèo nào không rồi bế về cho công chúa nuôi là được mà. Nếu không có, nô tì xin quản gia tới nhà người khác bế một con về đây”.

Thẩm Nguyệt vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế trước khung cửa sổ, nheo mắt nhìn hoa đỏ liễu xanh và ánh nắng rạng rỡ bên ngoài.

Nàng không nói lời nào, cũng chẳng hề phản ứng chứ nói gì tới biểu cảm đau buồn hay giận dữ.

Triệu thị ở bên ngoài nói với Ngọc Nghiên: “Ngươi vào trong khuyên bảo công chúa, ta đi bưng bát chè ngọt cho công chúa”.

Ngọc Nghiên gật gật đầu, Triệu thị quay người đi rồi, nàng ta mới khẽ khàng nhấc chân bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK