Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566

Tô Vũ giới thiệu: “Đây là con trai của Hạ tướng, Hạ Du”.

Hoắc tướng quân hỏi: “Ngươi là con trai của Hạ Hiền ư?”

Hạ Du đáp: “Đúng vậy, bái kiến tướng quân”, vị Hoắc tướng quân này tràn ngập khí thế tướng môn, nhưng không hề kiêu căng như tên tướng quân ban ngày, ngược lại còn khiến người ta tôn kính.

Hoắc tướng quân lại nhìn về Thẩm Nguyệt, Tô Vũ nói: “A Nguyệt, đến đây”.

Thẩm Nguyệt tiến lên trên hai bước, Hoắc tướng quân nghe thấy Tô Vũ gọi nàng như vậy thì ánh mắt lập tức thay đổi.

Tô Vũ nói với Hoắc tướng quân: “Đây là Tĩnh Nguyệt”.

Thẩm Nguyệt gỡ mũ ra, thấy được vẻ già nua của vị tướng quân trấn thủ biên quan này sau khi nhìn rõ nàng.

Ánh mắt ông ta lóe lên, há miệng ra một lúc lâu vẫn không biết nói gì, nhưng biểu cảm giống như có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Ánh mắt ông ta rưng rưng, lẩm bẩm: “Đã trưởng thành đến thế này rồi sao…”

Trái tim Thẩm Nguyệt bỗng nhiên chua xót.

Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Nàng không còn nhớ chuyện xưa nữa rồi”.

Hoắc tướng quân tỉnh táo lại, vội vàng hồi thần, quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, vái thật sâu: “Lão thần tham kiến công chúa”.

Thẩm Nguyệt cả kinh, không ngờ một vị tướng quân lớn tuổi lại hành đại lễ với nàng như thế.

Lúc nàng đang ngây người, Tô Vũ dịu dàng nói: “A Nguyệt, mau đỡ Hoắc tướng quân dậy”.

Thẩm Nguyệt nâng tay Hoắc tướng quân, mời ông ta đứng dậy: “Tướng quân bảo vệ biên cương Đại Sở, có công to lớn, mời tướng quân đứng dậy, Tĩnh Nguyệt không chịu nổi đại lễ này”.

Hoắc tướng quân đứng dậy, nước mắt vẫn rưng rưng: “Lão thần nghe nói công chúa lúc trước thần trí không rõ, không màng thế sự, hôm nay được gặp, công chúa đã tỉnh táo lại, đúng là chuyện mừng của Đại Sở!”

Thẩm Nguyệt nói: “Đều là những chuyện đã qua rồi mà”.

“Mời công chúa đi vào thành cùng thần”.

Thẩm Nguyệt vẫn chưa thích ứng được với việc một vị tướng quân biên quan có nhiều công lao lại cung kính với nàng như thế.

Trong ba người bọn họ, Tô Vũ là người có chủ kiến nhất, thấy Tô Vũ gật đầu, Thẩm Nguyệt mới đồng ý vào thành.

Hoắc tướng quân vội vàng nói: “Tô đại nhân, Hạ công tử, mời”.

Thẩm Nguyệt đang đi ở phía trước bỗng nhiên cảm thấy Tô Vũ cố ý ở ngoài thành không vào là để gọi vị Hoắc tướng quân này đến gặp mặt.

Sau khi vào thành, Hoắc tướng quân này chưa chắc đã có thể quỳ xuống xưng thần với nàng ngay trước mặt mọi người.

Nhất là khi Hoắc tướng quân nói với nàng rằng “đã trưởng thành đến thế này rồi sao” khiến nàng sinh lòng cảm thán.

Quả nhiên, sau khi đến chỗ đông người thì Hoắc tướng quân chỉ gọi nàng là “Tĩnh Nguyệt công chúa”.

Hạ Du cũng cảm thấy khiếp sợ và nghi hoặc y hệt như Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt tuy là công chúa nhưng cũng không đến mức Hoắc tướng quân phải phản ứng như thế, nhưng hắn ta cũng chỉ nghi hoặc trong lòng mà không nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK