Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 192

Thẩm Nguyệt đảo mắt nhìn hắn, sau đó ghé tới gần hắn hít hít ngửi ngửi.

Tô Vũ sững sờ, giọng nói cực kỳ vui tai: “Thật không ngờ, cô còn có sở thích này”.

Thẩm Nguyệt nói: “Mùi của trầm hương quả nhiên là toát ra từ trên người ngươi”, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hẹp dài sâu hun hút của hắn: “Người nửa đêm hôm đó chui vào phòng ta, có phải ngươi không?”

“Đêm nào cơ?”, Tô Vũ thong dong hỏi lại.

“Hôm ở nhà Liên Thanh Châu ấy!”

Tô Vũ tỏ ra nghiêm túc hồi tưởng một phen, sau đó mỉm cười nhìn Thẩm Nguyệt: “Hôm nào ở nhà Liên Thanh Châu?”

Thẩm Nguyệt cắn răng, hắn lại nhàn nhã hỏi: “Trông ta là người tùy tiện đến thế à?”

“Ai mà biết được!”, Thẩm Nguyệt đáp: “Ngươi đừng giả ngốc, ta biết đó là ngươi. Nửa đêm nửa hôm ngươi vào phòng ta làm gì?”

Tô Vũ thản nhiên như không, phẩy phẩy y phục, nhàn nhã đứng lên, lọn tóc sau gáy rơi xuống vai, thêm cho hắn chút dịu dàng.

Tô Vũ hỏi: “Cô chắc chắn như thế, chứng cứ đâu? Cô tận mắt trông thấy à? Nếu tận mắt trông thấy, chẳng phải đã biết mà còn hỏi sao, nếu không tận mắt trông thấy thì đừng khẳng định như vậy”.

Tô Vũ bây giờ đòi nàng lấy ra chứng cứ, Thẩm Nguyệt không có cách nào đối phó với hắn.

Hắn thu dọn hòm thuốc, quay người định bỏ đi, đi tới cửa còn quay đầu cười với Thẩm Nguyệt, nghiêm túc nói: “Ừm, thay vì nghĩ những chuyện linh tinh đó, chi bằng điều trị vết thương”.

Gương mặt đó, nụ cười đó, so với Tần Như Lương hoàn toàn không cùng đẳng cấp, hiểu không…

Nhưng đứng trước sắc đẹp, nàng phải có giới hạn và nguyên tắc! Đâu thể dễ dàng bị kẻ này mê hoặc như thế được!

Thẩm Nguyệt nói vọng theo bóng lưng hắn: “Linh tinh cái đầu ngươi!”

Tô Vũ ra ngoài được một lát rồi quay lại.

Lần này hắn thay y phục, trên người còn khí tức nửa khô nửa ẩm, chắc hẳn là vừa mới tắm qua. Khi tiến vào, hắn mang theo vài món ăn.

Tô Vũ bưng một bát cháo, một tay cầm theo chiếc thìa sứ, thong thả múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ngoảnh mặt đi: “Ta không quen được nam nhân khác hầu hạ”.

Tô Vũ điềm nhiên đáp: “Nhưng ta nghe Liên Thanh Châu nói, đợi khi nào có tiền rồi cô còn muốn nuôi một đống nam sủng muôn hình vạn trạng. Ta nghĩ cô nên quen với việc được nam nhân hầu hạ trước đã”.

Thẩm Nguyệt lật bàn: “Ngươi với Liên Thanh Châu là long dương chi luyến phải không? Tại sao chuyện gì hắn ta cũng nói với ngươi vậy?”

“Ăn chút gì trước đi, lát nữa còn phải uống thuốc đấy”, Tô Vũ nhìn không giống người sẽ chăm sóc người khác, nhưng tình hình bây giờ khác biệt, tay của Thẩm Nguyệt không tiện.

Thẩm Nguyệt bị thương ở đúng tay phải.

Thẩm Nguyệt đoạt lấy thìa trên tay hắn, nói: “Để ta tự làm”.

“Nếu thế thì cô phải tự làm hết đấy, tự bưng bát luôn nhé”.

“Tự bưng thì tự bưng”, Thẩm Nguyệt tự cho là bản thân không yếu đến mức đó, đặt thìa ở một bên, tay trái bưng cháo lên húp luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK