Chương 227
Thẩm Nguyệt nhìn một lúc, bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh Tần Như Lương bầm dập vết thương dưới ánh trăng lại có chút u ám sầu não như màn đêm.
Sáu mươi gậy còn chưa đánh xong, Tần Như Lương đã không còn kiên cường được như lúc đầu nữa.
Thẩm Nguyệt cảm thấy thật chói mắt khi nhìn tới toàn bộ tấm lưng hắn đã rỉ đầy máu tươi đỏ thẫm.
Sau khi thi hành xong, còn có năm mươi roi, không biết hắn có chịu đựng nổi không.
Trên quảng trường lúc này có một bóng người lảo đảo chạy tới, làn váy sa mỏng cuốn bay trong gió, giống như bươm bướm dang rộng đôi cánh.
Nàng ta vừa chạy vừa khóc.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, kẻ đang loạng choạng chạy tới đó không ai khác chính là Liễu Mi Vũ.
Lúc trước khi ở trong điện nàng ta quỳ gối tới mất cảm giác, Tần Như Lương cũng không dìu đỡ nàng ta mà trực tiếp quay lưng đi nhận phạt, hiện tại nàng ta đến rất đúng lúc, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói với Tần Như Lương: “Tần tướng quân, Mi Vũ tốt của người đến nhìn ngươi rồi kìa”.
Thân thể Tần Như Lương thoáng rùng mình, hai bàn tay đang buông thõng bỗng siết chặt lại, như thể đang nhẫn nhịn.
Liễu Mi Vũ mềm yếu mỏng manh té nhào xuống quảng trường hai lần, sau đó lại lồm cồm bò dậy tiếp tục chạy về phía trước. Nàng ta ngã xuống đất khóc nức nở, vừa muốn đến gần Tần Như Lương lại bị thị vệ bên cạnh vô tình tách ra.
Liễu Mi Vũ khóc đến dung mạo xinh đẹp cũng vặn vẹo, vừa giãy dụa muốn sát lại gần vừa đau khổ nhìn từng gậy đánh xuống người Tần Như Lương mà van xin: “Đừng đánh nữa… ta xin các người đừng đánh nữa mà…”
Chỉ là không có ai nghe lấy nửa lời của nàng ta.
Đôi mắt Tần Như Lương nhìn thẳng cổng Hàn Vũ ở phía trước, cũng không phản ứng lại trước tiếng gào khóc của nàng ta.
Tiếng kêu khóc của Liễu Mi Vũ có chút giống tiếng quỷ khóc sói gào giữa quảng trường đêm vắng, khiến người ta có chút hãi hùng.
Thẩm Nguyệt nói xa xăm: “Ngươi rất muốn để người trên toàn thế giới này biết người đàn ông của mình đang phải chịu hình phạt có phải không? Cũng không phải là cực hình rút gân lột da gì, chỉ là đánh gậy và quất roi, nếu chút khổ này cũng không chịu được, hắn còn được tính là đàn ông sao?”
Liễu Mi Vũ sững người, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nguyệt, khắp mặt đều là nước mắt rưng rưng tràn ngập thù hằn.
Một cơn gió thổi qua, ánh mắt đó khiến người ta phải ớn lạnh cả sống lưng.
Chỉ là Thẩm Nguyệt chẳng mảy may sợ hãi, mặt không biến sắc đón lấy ánh mắt của Liễu Mi Vũ, nói tiếp: “Ngươi chỉ quan tâm bản thân khóc lóc thoải mái mà không đoái hoài tới sống chết của người khác, làm phiền sự yên tĩnh của hoàng cung, là đang chê hình phạt của hắn còn quá nhẹ à?”
Liễu Mi Vũ tắc nghẹn, nước mắt như mưa rơi, trong thoáng chốc không biết nàng ta lấy sức mạnh từ đâu, nhân lúc người khác không phòng bị mà vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của thị vệ, lao thẳng về phía Thẩm Nguyệt, bổ nhào tới mức khiến cả người Thẩm Nguyệt phải lùi về sau vài bước, Ngọc Nghiên kinh hãi hô lên một tiếng kịp thời tiến tới đỡ lấy nàng, nhưng dù vậy cũng vẫn phải nghiêng ngả vài bước mới đứng vững lại được.
Liễu Mi Vũ ngay lập tức bị thị vệ tóm chặt lấy cũng không xông lên được nữa, nàng ta chỉ có thể chỉ tay vào Thẩm Nguyệt, hung ác nói: “Là ngươi! Toàn bộ đều do ngươi! Nếu không phải vì ngươi, tướng quân cũng sẽ không trở thành thế này! Người đàn bà độc ác lòng dạ rắn rết ngươi, ngươi muốn hại chết tất cả chúng ta! Ta phải nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi và đứa con trong bụng ngươi…”