Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 638

Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, Thẩm Nguyệt liền kinh ngạc hét lớn một tiếng, đối phương cũng sợ hãi và hét lên: “Á!”

Chuyện Thẩm Nguyệt đột nhiên hét lên đã khiến cho đối phương giật mình ngửa ra sau rồi ngã phịch xuống đất.

Thẩm Nguyệt vuốt lại mái tóc rối bù, nàng khoanh chân ngồi trên giường, lông mày nhíu lại, nàng trừng mắt nhìn kẻ đang ngã trên mặt đất rồi nói: “Ngươi là ai? Đến phòng ta làm gì?”

Kẻ đó là một thanh niên trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Hạ Du một chút. Cách hắn ta ăn mặc phục trang rất sang trọng, hắn có đôi mắt lanh lợi cùng hai hàng mày kiếm, ngũ quan tinh xảo sáng láng.

Chẳng qua chuyện hắn ta đột ngột xuất hiện trong phòng Thẩm Nguyệt đã khiến cho nàng cực kỳ không vui.

Do đó giọng nói của nàng nghe vô cùng tức giận.

Nhìn thanh niên này da mỏng thịt mềm, nhất định là chưa từng trải qua đau khổ.

Hắn ta rất không hài lòng với việc Thẩm Nguyệt đột ngột khiến cho hắn ta sợ hãi ngã xuống đất, hắn ta cảm thấy rằng điều đó đã làm tổn hại khí độ cùng mặt mũi của hắn ta.

Thanh niên kia đứng dậy, phủi phủi y phục rồi nói: “Ta là lục hoàng tử của Dạ Lương! Phụ hoàng hạ lệnh bảo ta dẫn cô đi thăm quan hành cung. Sao cô lại hung dữ như vậy chứ!”

“Ngươi vào phòng ta không nói lời nào, còn trách ta hung dữ? Chẳng lẽ ta không nên hung dữ với ngươi hay sao?”, Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn ta nói: “Cha ngươi bảo ngươi dẫn ta đi tham quan, đầu óc của ông ta hỏng rồi hay sao?”

Lục hoàng tử nói: “Phụ hoàng của ta nói về sau tất cả mọi người đều là người một nhà, không được xem nhau như người xa lạ!”

“Ta nhổ vào, ai là người một nhà với ngươi chứ?”

“Á, một công chúa sao có thể lỗ mãng như vậy!”, lục hoàng tử đỏ mặt giận dữ, trừng đôi mắt lớn vô hại nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt chống nạnh, nhếch miệng cười nói: “Lỗ mãng? Mới như thế còn chưa đâu vào đâu, nếu như ngươi còn không đi ra ngoài thì có tin là ta sẽ đánh ngươi hay không?”

Ban đầu lục hoàng tử còn không tin, nhưng khi thấy Thẩm Nguyệt bước ra khỏi giường với đôi chân trần và chuẩn bị bước đến xử lý hắn ta thì hắn ta liền quay đầu chạy ra ngoài rồi nói: “Đúng là bà la sát, đi thì đi, ta cũng không thèm làm thân với cô!”

Khi Tô Vũ đến thì Thẩm Nguyệt đã tắm rửa thay y phục xong.

Nàng hỏi: “Chuyện của cái gã lục hoàng tử kia là gì vậy? Từ sáng sớm thì hắn ta đã vào phòng của ta rồi”.

Tô Vũ khẽ cau mày liền hỏi: “Hắn ta đã làm gì?”

“Hắn ta không làm gì cả, chỉ nói là muốn dẫn ta đi tham quan hành cung”.

Tô Vũ nói: “Có lẽ là bệ hạ muốn nhiệt tình đối đãi khách nhưng có phần làm hơi quá”.

Thẩm Nguyệt không quan tâm lắm, chỉ hỏi: “Mọi chuyện đã xong xuôi hết chưa?”

Nhìn thấy Tô Vũ gật đầu, Thẩm Nguyệt hỏi: “Tần Như Lương đâu, đã thả ra chưa?”

“Đã thả ra rồi, thái y trong hành cung đang xử lý vết thương cho hắn ta”.

“Vậy thì lát nữa hãy đến thăm hắn ta một chút”.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, nàng có vẻ rất quan tâm đến hắn ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK