Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306

Có lẽ là do tầm nhìn rộng mở cho nên tâm tình cũng rộng mở, Thẩm Nguyệt đứng bên bờ sông khẽ nở nụ cười nói: “Đêm nay thật sự rất đẹp”.

Tô Vũ đi bên cạnh nàng lên tiếng: “Cô có muốn thả đèn không?”

Thẩm Nguyệt không thích thú lắm, cảm thấy đó là chuyện mà mấy nữ nhân ngây thơ đều thích làm.

Thanh âm của hắn như làn gió mát thoảng qua, nói: “Có thể ước nguyện khi thả đèn”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liếc mắt nhìn nàng rồi cười nhẹ nói: “Nói không chừng điều ước còn có thể thành hiện thực”.

Rõ ràng chuyện đó nghe rất nực cười nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Thẩm Nguyệt tin hắn.

Tô Vũ đi mua một vài chiếc đèn trời rồi nói Thẩm Nguyệt mượn bút của ông già dưới tán cây viết điều ước của nàng lên giấy làm đèn trời.

Hai người đứng trên bờ sông thắp đèn trời, nhìn thấy phần giấy của đèn trời đang được không khí lấp đầy từng chút một, họ dùng tay giữ đế đèn, chờ cho không khí tràn vào đủ.

Thẩm Nguyệt nhìn xuyên qua đèn trời thấy Tô Vũ ở phía đối diện, ánh đèn lung linh phản chiếu trong mắt hắn, ánh đèn cũng khiến cho mặt nạ của hắn sáng lên ánh vàng rực rỡ.

Hắn quan sát chiếc đèn trời trong tay, đôi tay mảnh khảnh hạ xuống một nửa, sau đó mới nói: “Được rồi, có thể buông tay rồi”.

Thẩm Nguyệt cũng bất giác buông tay ra, cùng Tô Vũ thả đèn trời bay lên.

Đèn trời từ từ bay lên, cuối cùng hòa vào rất nhiều đèn trời đã được thả lên cao.

Thẩm Nguyệt từ xa nhìn ngọn đèn, trong lòng thầm nghĩ, nếu điều ước mà nàng viết có thể thực sự thành hiện thực thì quả là tuyệt vời.

Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ có nguyện vọng nào mãnh liệt như lúc này, nàng muốn Bắp Chân có thể trở lại bên cạnh nàng.

Vì vậy Thẩm Nguyệt đã viết mấy chữ lên đèn trời: hy vọng con trai sẽ trở về.

Ngoài việc thả đèn bên bờ sông thì còn có rất nhiều trò vui khác ngoài phố.

Trong đó phổ biến nhất là thi từ cùng đoán đố, có rất nhiều tài tử giai nhân xuất hiện ở những tụ điểm đó.

Thẩm Nguyệt phát hiện rằng tất cả nam thanh nữ tú bên bờ sông đều đeo mặt nạ trên mặt.

Như vậy cũng tốt, cho dù có chút thần bí nhưng sẽ không gây ra sự đường đột cho đối phương, mọi người cũng sẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nếu như có đôi nam nữ nào vừa lòng nhau thì có thể tháo mặt nạ xuống, nói không chừng còn có thể tạo ra một đoạn lương duyên tươi đẹp.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Tô Vũ, đêm nay nhất định có nhiều mỹ nữ, có chắc là không muốn bắt chuyện không?”

Tô Vũ đáp: “Ta không biết cách, hay là cô dạy ta đi”.

Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn nói: “Ngươi độc thân cho đến bây giờ là đáng lắm”.

Nàng xắn tay áo, ngoắc ngoắc tay với Tô Vũ nói: “Niệm tình ta và ngươi cũng có chút giao hảo, ngươi đưa lỗ tai lại đây”.

Tô Vũ hơi cúi người, sốt sắng tiến lại gần nàng.

Bóng của hai người đổ dài trên phố dưới những ánh đèn rực rỡ, Thẩm Nguyệt hơi nhón gót ghé sát vào tai hắn.

Cảnh tượng giống như hai người bọn họ đang thì thầm nói những lời thân mật, vừa tự nhiên vừa xứng đôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK