Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254

Thẩm Nguyệt hất cằm: “Được, điều kiện này cho ngươi nợ tạm, đợi chừng nào ta nghĩ ra sẽ đòi ngươi sau. Ngọc Nghiên, thu dọn đồ đạc, cùng ta tới Phù Dung Uyển xem xét tình hình Mi Vũ”.

Cái bụng của Thẩm Nguyệt tính ra cũng gần chín tháng rồi.

Bụng nàng tròn xoe như cái trống, nếu không có Ngọc Nghiên dìu đỡ thì đi đường rất bất tiện, thường xuyên không nhìn thấy đường dưới chân.

Tốc độ trở mặt của Thẩm Nguyệt khiến Tần Như Lương cũng phải kinh ngạc.

Khiến hắn ta có cảm giác mình đã rơi vào cái hố mà nàng đào sẵn, không hề đề phòng.

Thế nhưng, vì cứu Liễu Mi Vũ, Tần Như Lương không thể so đo với nàng nhiều như thế được.

Tần Như Lương càng cảm thấy nóng ruột thì Thẩm Nguyệt càng ung dung và khoan thai, đúng là làm hắn lo sốt vó.

Thế nên Tần Như Lương quyết định thà đừng thấy nữa cho đỡ bực, hắn ta tới Phù Dung Uyển trước, để Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên từ từ theo sau.

Ngọc Nghiên phồng má hỏi: “Không phải công chúa khăng khăng khẳng định không cứu Liễu thị sao, sao nói thay đổi ý định là thay đổi luôn thế”.

“Ngươi không nghe Tần Như Lương nói gì sao, nếu cứu được Liễu thị, điều kiện gì hắn ta cũng đồng ý”.

Ngọc Nghiên nhăn mặt: “Thế có thể đòi Liễu thị chết thêm lần nữa không”.

Thẩm Nguyệt phì cười: “Ngươi đúng là có thù với Liễu thị rồi, cứu nàng ta rồi bắt nàng ta đi chết lần nữa, không cảm thấy bản công chúa rất phí công à”.

“Nhưng nô tì cảm thấy, nàng ta tự tạo nghiệt, không thể sống.

Ban nãy công chúa nói những lời đau đớn tới tận tâm can, đủ thứ chuyện trong quá khứ, nô tì chỉ cần nhớ lại thôi cũng đau lòng rồi, công chúa còn nói không thể bỏ qua cho dĩ vãng, tại sao chớp mắt đã quăng nó ra sau đầu rồi.

Nô tì chỉ nghe thôi mà còn suýt khóc đó”, Ngọc Nghiên ấm ức nói.

Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Ngươi cũng cảm thấy rất truyền cảm đúng không, nếu không Tần Như Lương làm sao có thể đồng ý với tất cả mọi điều kiện chứ”.

Ngọc Nghiên sững sờ, sau đó trợn tròn hai mắt: “Hóa ra công chúa cố tình nói như vậy cho tướng quân nghe, lẽ nào ngay từ đầu công chúa đã định giúp Liễu thị rồi?”

Thẩm Nguyệt nheo mắt, Phù Dung Uyển đã ở ngay trước mặt, chỉ còn một đoạn không xa: “Dù sao đi xem thử cũng không mất miếng thịt nào. Nếu nàng ta thực sự bị uy hiếp rồi trúng độc, cứu được thì cứu, không cứu nổi cũng không gượng ép”.

Ngọc Nghiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Thẩm Nguyệt nên hỏi: “Lỡ như Liễu thị giả bộ thì sao?”

“Thế thì là nàng ta tự tìm đường chết”.

Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu Liễu Mi Vũ có khả năng ra tay giúp kẻ áo đen kia, rồi giả bộ bị uy hiếp để thả tên đó đi, vậy thì nàng ta cũng có thể giả bộ trúng độc.

Mọi thứ mà trước đó Thẩm Nguyệt cảm thấy không hợp lý, nghĩ lại cũng hợp lý rồi.

Vậy thì Liễu Mi Vũ đang mưu cầu điều gì? Muốn nhân cơ hội này để có được tình yêu của Tần Như Lương như trước?

Bất kể là thật hay giả, lần này Thẩm Nguyệt tới Phù Dung Uyển xem thử là sẽ biết.

Sau khi tới Phù Dung Uyển, Thẩm Nguyệt trông thấy bộ dạng nằm trên giường như xác chết của Liễu Mi Vũ mà nhíu mày.

Thẩm Nguyệt bắt mạch cho Liễu Mi Vũ, phát hiện mạch tượng của nàng ta cực kỳ yếu ớt, chỉ còn chút hơi tàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK