Chương 75
Thẩm Nguyệt mỉm cười liếc mắt nhìn đám gia nô trong sảnh, nói: “Ngươi muốn tát ta ngay trước mắt nhiều người như vậy, chính là công chúa mất hết thể diện, Hoàng gia cũng mất hết uy nghiêm. Tần Như Lương, ta thù dai lắm, nếu hôm nay ngươi đánh ta một chút, thì ta sẽ ghi thù gấp mười lần để bắt ngươi, hoặc là Mi Vũ trả lại cho ta”.
Tần Như Lương chậm rãi thu tay, nắm thành nắm đấm.
Lời của hoàng đế trong Ngự Thư phòng lúc sáng vẫn còn văng vẳng bên tai.
Cuối cùng, Tần Như Lương thu tay lại, chắp tay sau lưng, giận quá hóa cười: “Ta dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đánh cô, nhưng đã làm sai thì sẽ phải chịu tội. Vương tử phạm pháp không khác gì dân, tuy cô là công chúa nhưng cũng là tướng quân phu nhân, nên răn đe cho toàn bộ phủ tướng quân được biết!”
Tần Như Lương ngừng lại một chút rồi bình thản nhìn Hương Phiến sắp bị phạt, lại chán ghét nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta nghe cô và Hương Phiến cãi nhau lâu như thế, Hương Phiến không chứng minh được cô đẩy Mi Vũ ngã, mà cô cũng không chứng minh được mình trong sạch. Đã như vậy, để cho công bằng, Hương Phiến bị phạt thì cô cũng phải bị phạt”.
Nói xong, Tần Như Lương nhìn quản gia, ra lệnh: “Kéo công chúa ra ngoài, phạt nặng ba mươi gậy!”
Hương Phiến lúc này đã không quan tâm bản thân đang gặp nguy hiểm, thấy Tần Như Lương nói vậy thì cười lên, hung ác nói: “Tướng quân anh minh! Nếu nô tỳ và công chúa không thể chứng minh lời của mình, có công chúa cùng đi, nô tỳ tình nguyện chịu ba mươi gậy này!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hahaha, nàng ta biết ngay tướng quân sẽ không tha cho con tiện nhân này mà!
Hôm nay, dù nàng ta có mất nửa cái mạng thì tiện nhân kia sẽ không dễ chịu hơn đâu! Ba mươi gậy đánh xuống, đứa con của tiện nhân này sẽ mất luôn, nói không chừng là một xác hai mạng, không thể cứu vãn!
Triệu thị và Ngọc Nghiên chân mềm nhũn, cầu xin: “Tướng quân, không thể! Công chúa đã mang thai năm tháng rồi, làm sao mà đánh được ạ! Đến lúc ấy sẽ thành một xác hai mạng mất thôi! Nô tỳ xin chịu đánh thay cho công chúa, mong tướng quân nương tay!”
Nương tay? Lúc nàng ta ra tay ác độc thì có nghĩ nương tay cho người khác không?
Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Nàng ta mang thai đứa nhỏ chứ không mang thai phù hộ mệnh, nếu chỉ vì có con mà được miễn tội chết thì khác nào vô pháp vô thiên! Sinh tử do trời định, hôm nay đứa bé mất thì cũng là do nàng ta nghiệp nặng, không trách được ai!”
Tướng quân trước giờ luôn khó chịu, ghét bỏ công chúa. Hôm nay, tướng quân cuối cùng cũng thể hiện hoàn toàn ra trước mặt nhóm hạ nhân.
Vẻ mặt Tần Như Lương thiết diện vô tình, khiến lòng người rét lạnh. Không ngờ kẻ này lại giết chết cả con mình.
Đây dù gì cũng là một cái mạng.
Quản gia nhắm mắt đứng lên nói: “Tướng quân, thân thể công chúa không chịu nổi đâu ạ, nếu đứa bé chết từ trong trứng nước, tính mệnh công chúa cũng đáng lo. Lão nô khẩn cầu tướng quân, nếu như thật sự muốn đánh thì hãy chờ công chúa sinh xong hãy đánh ạ”.
Tần Như Lương nói: “Ai còn cầu tình thì cùng chịu phạt đi!”
Thẩm Nguyệt cầm gậy gỗ trong tay, nói: “Tần Như Lương, ngươi đã đổi mới về mức độ cặn bã trong kiến thức của ta rồi đấy, đúng là tâm phục khẩu phục. Hôm nay ngươi muốn đánh, cũng phải hỏi xem bà đây có đồng ý hay không đã”.
Mặc dù Tần Như Lương có lệnh, nhưng đám gia nô nào dám ra tay chứ? Nếu đánh chết công chúa, thì tội vạ sẽ là họ chịu chứ ai.