Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291

“Buồn sao? Thằng nhãi con này ngay cả đói bụng cũng không biết khóc đòi ăn, nó làm gì biết thế nào là buồn!”, Thẩm Nguyệt nói với Bắp Chân: “Bắp Chân, con có biết buồn là gì không?”

Tô Vũ bật cười thành tiếng.

Sau đó hắn lại thản nhiên nói: “Vừa nãy nói tới đâu rồi? Cô nói cho ta biết tại sao cô lại sinh non, Tần Như Lương hắn ta đã làm gì cô?”

Thẩm Nguyệt vừa nghịch nghịch cái mũi nhỏ của Bắp Chân vừa mím môi nói: “Tô Vũ, chuyện này hình như không liên quan gì đến ngươi”.

“Nhưng ta cứ để ý đến chuyện này đó thì sao?”

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của hắn thì hô hấp có chút gấp gáp, nàng liền cười nói: “Bất kể Tần Như Lương có làm gì thì hắn ta cũng đã phải trả giá lại bằng một tay. Một cánh tay vô cùng quan trọng đối với đại tướng quân, cho nên ta cũng không chịu thiệt”.

“Còn sủng thiếp của hắn ta thì sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Món nợ của ả ta sau này ta sẽ bắt Tần Như Lương trả đủ. Tô Vũ, đây là việc riêng của ta, ta sẽ tự giải quyết”.

Sau một hồi im lặng, Tô Vũ mới nói: “Được rồi, ta sẽ không hỏi về chuyện đó nữa”.

Hắn lại đưa một chiếc lọ sứ nhỏ vào tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Đây là cái gì?”

“Không phải mấy ngày trước cô đã hỏi ta về thuốc giải của Tỏa Thiên Hầu sao?”

Thẩm Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó bật cười nói: “Ngươi đúng là lợi hại”, chỉ là lúc đó nàng đang cần gấp loại thuốc này, nhưng hiện tại Tô Vũ chuẩn bị xong thì nó đã không còn hữu dụng nữa.

Ngay cả khi biết Liễu Mi Vũ cố tình làm vậy thì Thẩm Nguyệt vẫn nghĩ đến việc sẽ tìm thuốc giải để cứu sống Liễu Mi Vũ.

Chỉ là Tần Như Lương vẫn khư khư cố chấp không muốn tin tưởng nàng, hiện giờ hắn ta phải trả lại một cánh tay cũng không có gì oan uổng.

“Còn có một thứ nữa”, Tô Vũ nâng tay lên, trên những ngón tay còn cầm thứ gì đó.

Thẩm Nguyệt nhìn kỹ hơn thì thấy đó là chiếc phi tiêu màu đen mà Tô Vũ dùng để dẫn dụ lính canh lần trước.

Rõ ràng là nàng rất vui mừng, kể từ khi chiếc phi tiêu bị mất thì nàng không tìm thấy được thứ gì tiện lợi như nó.

Nàng vừa định lấy nó thì Tô Vũ lại giơ tay lên.

Thẩm Nguyệt đặt Bắp Chân ở trên giường sau đó liền muốn giành lấy phi tiêu từ tay Tô Vũ nhưng không được, đành thở dài nói: “Này, ngươi rốt cuộc có muốn trả nó lại cho ta không?”

Tô Vũ nói: “Ban đầu nó cũng không phải là của cô. Ta đã tốt bụng giúp cô lấy lại nó. Ta nghĩ không quá đáng khi muốn nghe cô nói hai chữ cảm ơn”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đang chọc tức ta sao? Lúc trước phi tiêu là do chính ngươi ném đi thì ngươi phải đi nhặt về là đúng rồi!”

Ai bảo nàng chọc tức hắn trước, lại đi tùy tiện đặt tên mụ cho đứa trẻ như vậy?

Tô Vũ trịnh trọng nói: “Ta vốn muốn bắn trâm cài tóc của cô ra, nếu thế thì sau khi nhặt về ta còn có thể giữ nó lại không cần trả cho cô. Nói như vậy không phải là ta đã bị tổn thất lớn rồi sao?”

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi nói: “Ngươi muốn giữ lại trâm cài tóc của nữ nhân làm gì? Ngươi muốn học cách cài tóc của nữ nhân sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK