Chương 31
Lời này vừa ra, nàng đã cảm thấy không đúng. Sao nàng lại nếm được đây là dược liệu gì, chẳng lẽ thân thể này đã từng học y ư?
Dù sao nàng ở thời hiện đại không hề hiểu trung y, nhân đào và phụ tử có tác dụng gì nàng cũng dốt đặc cán mai.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã nói ra như vậy, bèn lục soát lại trí não theo bản năng, liền biết công hiệu của hai thứ này.
Đừng nói là người ngoài, chính nàng cũng đã coi thường công chúa ngốc trước kia.
Thẩm Nguyệt thầm giật mình, công chúa không chỉ có thân thể tốt mà còn hiểu biết rất nhiều thứ. Rốt cuộc ai đã dạy nàng vậy?
Đơn thuốc thái y kê lần này đúng là có vẻ giống thuốc an thai.
Nhưng nếu như bỏ vào phụ tử với nhân đào thì lại làm thuốc an thai phản tác dụng.
Hai loại thuốc này có tác dụng làm đông máu, phụ tử lại có tính nhiệt, đừng nói một tháng, chỉ dùng nửa tháng thôi cũng có khả năng sảy thai ấy chứ.
Triệu thị nhìn phản ứng của Thẩm Nguyệt thì biết phụ tử và nhân đào có hại cho thân thể của nàng.
Triệu thị nhất thời không biết làm sao, chỉ nói: “Vậy lần sau đi bốc thuốc, nô tỳ không lấy hai loại này là được”.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Đừng, ngươi cứ bốc thuốc theo đơn, miễn cho có người sinh nghi. Từ mai để dược lô ở trong viện ta, chờ ta lựa ra hai vị thuốc đó thì ngươi sắc tiếp”.
“Vâng”.
Ngày hôm sau, Triệu thị nói lí do trời lạnh, nấu thuốc xong đem về thì thuốc sẽ nguội hết, đem dược lô vào trong sân sắc thuốc.
Thẩm Nguyệt đã lựa hết phụ tử và nhân đào, ném đi thì tiếc, liền mài thành bột phấn cất kỹ, nói không chừng sau này có tác dụng khác.
Chỉ là không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Thân thể Thẩm Nguyệt tinh tế, nhanh chóng đến thời gian nôn ngén của mang thai, cả ngày không ăn được gì.
Tình trạng của nàng hiện tại đúng là cần bổ ấm.
Thẩm Nguyệt nhớ tới nguyên liệu nấu ăn và dược liệu bồi bổ mà Liên Thanh Châu đưa tới lần trước, ăn chùa thì tội gì không ăn, nên nàng bảo Triệu thị đi lấy một ít.
Không ngờ Triệu thị lại tức giận quay về với hai tay trống.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao vậy?”
Triệu thị nói: “Chưởng quản kho giữ rất chặt số đồ mà Liên công tử đưa tới, không chịu đưa ra một chút nào, nói công chúa bổ quá sẽ không tiêu nổi, không thích hợp ăn, giữ lại cho Liễu nhị phu nhân thì hợp hơn”.
Thẩm Nguyệt cạn lời: “Ngươi có hỏi ông ta là ông ta có biết chữ ‘không biết xấu hổ’ viết thế nào hay không?”
“Nô tỳ không hỏi”, Triệu thị chính trực đàng hoàng nói: “Ban nãy khi đi qua nhà bếp, nô tỳ còn thấy nha hoàn Hương Phiến đang hầm huyết tổ yến cho nhị phu nhân kia kìa”.
Hương Phiến là nha hoàn thiếp thân của Liễu Mi Vũ, Thẩm Nguyệt rất có ấn tượng. Trước kia chẳng phải là nàng ta đã cầm châm rạch mặt mình hay sao?
Thẩm Nguyệt hơi giãn cơ mặt ra, nằm ở trên ghế phơi nắng.