Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451

Hắn đặt chén rượu xuống, lại nói: “Không sao, không phải lỗi của ngươi, là nội tâm của nàng có khúc mắc”.

“Vì sao sư phụ không giải thích khúc mắc này ra cho nàng?”, Liên Thanh Châu hỏi.

“Nếu giải thích khúc mắc này”, Tô Vũ nhìn chén rượu còn dư, nói: “Mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu”.

Hắn không muốn trở lại như ban đầu, hắn không muốn để Thẩm Nguyệt cảm thấy hắn là người có mưu đồ xấu, không muốn Thẩm Nguyệt… ghét bỏ hắn, kháng cự hắn như xưa.

Cho nên Tô Vũ cảm thấy việc Thẩm Nguyệt mất trí nhớ cũng không phải là điều xấu.

Quên đi quá khứ, hắn có thể sắp xếp mọi thứ cho nàng một lần nữa.

Có những lúc, muốn ở bên một ai đó cũng là một ước mơ xa xỉ.

Hắn vừa không kìm được muốn thân thiết với nàng, lại vừa sợ phải kéo hết mặt nạ của mình ra cho nàng xem.

Tô Vũ hỏi: “Thanh Châu, cảm giác khi có một người trằn trọc suy nghĩ cho mình là thế nào nhỉ?”.

Liên Thanh Châu lắc đầu: “Học trò không biết, trong lòng học trò vẫn chưa có người nào như thế”.

Tô vũ cười xa xăm, nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết cảm giác khi trằn trọc suy nghĩ cho một người là như thế nào thôi”.

Nếu như Thẩm Nguyệt có nghĩ đến hắn dù chỉ một chút thì hắn cũng cam lòng.

Thấy Thẩm Nguyệt đã lâu chưa quay lại, Liên Thanh Châu nói: “Sư phụ, có nên đi ra xem nàng thế nào rồi không ạ?”

Bầu không khí vi diệu của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ban nãy khiến cho Liên Thanh Châu hiểu được một chút. Hắn có thể thấy rõ rằng, Thẩm Nguyệt không hề thích hắn mà ngược lại thì… hơi thích Tô Vũ.

Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một động tác là có thể nhìn ra manh mối.

Chính Thẩm Nguyệt cũng không biết ánh mắt của mình khi nhìn Liên Thanh Châu khác hẳn ánh mắt khi nhìn Tô Vũ.

Lúc nàng nhìn Liên Thanh Châu, ánh mắt tràn ngập sự thản nhiên nhẹ nhàng, cho dù có chủ động nói lời yêu thương với Liên Thanh Châu thì cũng vô cùng bình thường giống như đang mời hắn đến nấu cơm chung vậy.

Nhưng khi nàng nhìn Tô Vũ, ánh mắt của nàng lại dấu giếm một vài thứ gì đó.

Sau đó, pháo hoa nở rộ bầu trời đêm.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, hiếm khi thấy được mặt trăng lạnh lẽo cùng vài ngôi sao điểm xuyết, kèm theo pháo hoa thoáng qua trong nháy mắt làm nổi bật lẫn nhau, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp.

Nàng nghĩ, bách tính trong thành đều ở đây vui vẻ đón năm mới, nàng việc gì phải tự tìm phiền não?

Thế là Thẩm Nguyệt bình tĩnh trở lại, xóa bỏ toàn bộ những nỗi lòng lung tung kia.

Nàng mượn men rượu, cảm thấy cảnh đẹp ý vui, toàn thân ấm áp nàng không chút rét lạnh, sau đó liền cởi áo khoác gió bên người ra, xoay một vòng lên boong thuyền.

Khi cúi đầu, nàng trông thấy mép váy bay lên, khẽ mỉm cười, híp mắt đếm nhịp trong lòng, bắt đầu nhảy múa.

Thẩm Nguyệt đã lâu chưa khiêu vũ, bước chân hơi xa lạ, thế nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ động tác.

Lâu dần, nàng cũng quen thuộc.

Khi Tô Vũ đi ra thì trông thấy nàng đang nhảy múa dưới ánh trăng kết hợp với pháo hoa.

Nàng nhảy một điệu nhảy dân tộc, cực kỳ hiếm thấy ở Đại Sở. Thân thể yêu kiều, động tác duyên dáng tóc dài như thác đổ tung bay, múa ra một sắc đẹp nhân gian, mỹ lệ động lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK