Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137

Hương Phiến cúi đầu, giọng nói mềm mại yểu điệu như thể vắt được ra nước: “Nô tì mới học một điệu múa, nếu nhảy múa vào ban ngày sẽ bị người khác chê cười, thế nên ban đêm mới lén lút tới nơi này luyện tập. Nô tì đã treo trướng lên, cứ tưởng rằng sẽ không bị phát hiện…”

Nam tử như thế, trừ Thẩm Nguyệt ra, làm gì có ai không muốn? Hắn ta là nam tử trong mơ của các nữ tử Đại Sở đấy!

Ở nơi cây cối rậm rạp, Thẩm Nguyệt giơ tay nhẹ nhàng vạch tán lá ra, nhìn về phía đình.

Ngọc Nghiên tỏ ra khinh thường: “Không ngờ Hương Phiến thực sự câu dẫn được tướng quân, chỉ là hai người này vô liêm sỉ quá”.

Thẩm Nguyệt cười vài tiếng cực kỳ nhẹ: “Có vẻ hơi cay mắt nhỉ? Đừng nhìn nữa, không phù hợp với thiếu nhi, mau đi gọi người tới”.

Ngọc Nghiên nghiêm túc nói: “Công chúa cũng không được xem nữa!”

Thẩm Nguyệt đắc ý: “Ta đã thành niên rồi, tại sao không thể xem?”

“Trong bụng công chúa vẫn còn người chưa thành niên nhé!”

“Được được được, thế thì ta cố gắng xem bớt đi. Mau lên, đừng làm lỡ thời gian!”

Ngọc Nghiên dặn đi dặn lại: “Công chúa không được nhìn!”, sau đó vội vàng xách váy chạy thẳng tới Phù Dung Uyển.

Đêm nay Liễu Mi Vũ trang điểm rực rỡ nhưng bây giờ vẫn chưa đợi được Tần Như Lương, khó tránh khỏi tâm trạng nguội lạnh.

Nàng ta chưa ăn cơm tối, Hương Lăng cũng không thể ăn. Hương Lăng đói đến mức toàn thân bủn rủn cũng không dám nói, chỉ có thể cố gắng ở bên cạnh an ủi Liễu Mi Vũ.

Không ngờ đúng lúc này Ngọc Nghiên tới Phù Dung Uyển.

Ngọc Nghiên đứng ngay ở cửa viện, cười cười bảo: “Cả phủ đều biết hôm nay nhị phu nhân đón sinh thần, không ngờ sinh thần này lại hiu quạnh đến vậy”.

Liễu Mi Vũ đứng ở cửa phòng, không ngờ rằng một nha hoàn nhỏ bé hôm nay cũng dám tới cười nhạo mình, đang tức nghẹn trong lòng không có chỗ trút giận nên dung nhan méo xẹo, nàng ta the thé giọng: “Tiện tì, đây là chỗ nào mà cũng đến lượt ngươi châm chọc? Chỉ cần tướng quân về nhà sẽ lập tức tới Phù Dung Uyển của ta, còn công chúa nhà ngươi có khóc lóc cầu xin chắc tướng quân cũng không tới đâu! Ngươi có thời gian đứng đây nói móc nói mỉa, chi bằng quay về ôm công chúa mà khóc đi! Hương Lăng, đuổi con tiện tì này ra ngoài!”

Không đợi Hương Lăng ra tay, Ngọc Nghiên đã chủ động lùi ra ngoài, cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Tướng quân quay về rồi đó chứ, mà có thấy người lập tức đến Phù Dung Uyển đâu”.

Liễu Mi Vũ biến sắc, nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghiên: “Ngươi nói cái gì? Tướng quân không tới chỗ ta, chẳng lẽ lại tới Trì Xuân Uyển?”

Ngọc Nghiên đáp: “Cho dù tướng quân muốn tới Trì Xuân Uyển, công chúa cũng sẽ đóng cửa viện chặt kín như bưng. Bây giờ tướng quân đang phong lưu khoái hoạt cùng người khác ở đình hóng mát bên hồ kìa”.

“Không thể nào!”

“Tin hay không tùy ngươi thôi, dù sao điều gì cần nói ta cũng nói rồi, không làm phiền nhị phu nhân nghỉ ngơi nữa”, nói xong Ngọc Nghiên quay người, biến mất bên ngoài viện.

Liễu Mi Vũ bỗng chốc cảm thấy đầu óc nặng trịch.

Lời nói của Ngọc Nghiên chẳng khác nào sấm dội bên tai, không ngừng vang vọng trong lòng Liễu Mi Vũ.

“Không thể nào..”., làm sao nàng ta có thể nhẫn nhịn cho sự việc này xảy ra.

Hương Lăng đỡ lấy nàng ta: “Chưa biết chừng có âm mưu gì đó, phu nhân đừng để trúng kế của họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK