Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 200

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy thân thiết giống như về nhà, đương nhiên nếu không tính Tần Như Lương vào.

Tần Như Lương nghe nói Thẩm Nguyệt đã quay về thì lập tức đánh ngựa hồi phủ.

Tiếng vó ngựa vang lên trong ngõ hẹp, gấp rút mà lộn xộn.

Thẩm Nguyệt còn chưa đi vào cửa thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa, quay lại nhìn thì thấy Tần Như Lương ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng đẹp trai.

Ánh sáng mặt trời chói mắt cũng không ngăn được vẻ tiều tụy của hắn ta.

Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt phai nhạt đi, nhưng nghĩ đến việc Tần Như Lương mấy ngày nay hối hả xuôi ngược, không thể không tuân theo lệnh của hoàng thượng mà đi tìm tung tích của mình thì lập tức vui vẻ.

Lo chưa? Vội chưa? Sợ nàng đi một mạch thì hắn ta sẽ không biết báo cáo thế nào?

Sớm biết vậy thì nàng liền ở thêm hai ngày không về, cho Tần cẩu mệt chết đi!

Tần Như Lương tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt vẫn bình yên vô sự, nâng bụng đứng đó, trái tim lo lắng mấy ngày qua bỗng nhiên được thả lỏng.

Tần Như Lương tung người xuống ngựa, động tác lưu loát, sải bước đến trước mặt Thẩm Nguyệt. Hắn ta đứng áp đảo Thẩm Nguyệt, ánh sáng chiếu vào lưng hắn ta, vừa vặn che cho Thẩm Nguyệt một chút râm mát.

Sắc mặt Tần Như Lương khó coi, ngữ khí cũng rất ác liệt, cắn răng hỏi: “Những ngày qua cô đi đâu?”

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Ta bị sơn tặc bắt đi đó còn gì, sau đó được giang hồ du hiệp cứu, ai ngờ đi nhầm hướng nên đến thành khách”.

“Cô không biết nhà mình ở kinh thành à? Không biết chỉ đường cho bọn họ về kinh à?”, Tần Như Lương thực sự rất tức giận.

Thẩm Nguyệt nhún vai: “Con mẹ nó chứ, vừa ra khỏi ngoài thành đã là đường núi mười tám ngã rẽ, làm sao ta biết được nên đi hướng nào? Ngươi cho rằng giang hồ du hiệp đều lợi hại và biết đường à? Người ta cũng mù đường chứ!”

Tần Như Lương vừa định cãi lại thì Thẩm Nguyệt đã nói: “Ngươi bớt nói lại! Ta trèo non lội suối mới về được, ngươi không vui thì thôi đi, ta là người bị bắt đấy, chẳng lẽ cần ta chết ở ngoài kia thì ngươi mới vui đúng không?”

Nàng nhướng mày khiêu khích nói: “Ta cứ không cho ngươi được toại nguyện đấy! Chưa từng nghe nói đến câu tai họa ngàn năm à, ngươi chưa chết thì ta còn lâu mới chết trước”.

Tần Như Lương đen mặt, hít sâu một hơi.

Đang định phát tác thì quản gia và một đám gia đinh vội vàng tới khuyên nhủ: “Tướng quân bớt giận, cũng may công chúa đã bình an quay về!”

Thẩm Nguyệt quay người nói: “Ngọc Nghiên, dìu ta về Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi”.

Ngọc Nghiên đáp lại một câu cực kỳ vang dội.

Lần này Thẩm Nguyệt quay về, tinh thần và khí sắc cũng không tệ, chắc hẳn là chưa chịu thiệt gì đâu. Nếu không bị sơn tặc bắt đi đến mức nguy hiểm tính mạng mà nàng còn có thể không chút thương tổn thế này sao?

Quản gia vội vàng đi mời đại phu đến khám cho Thẩm Nguyệt, thấy hai mẹ con đều khỏe mạnh thì mới yên tâm hẳn.

Đám gia nô đều cảm thán là công chúa có phúc, lần này đúng là hữu kinh vô hiểm.

Tần Như Lương đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh trên núi hôm đó, nhưng đến nay vẫn không tra được là người phương nào tiêu diệt ổ sơn tặc này. Thẩm Nguyệt nói là giang hồ du hiệp làm, Tần Như Lương cũng bán tín bán nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK