Chương 46
Tần Như Lương mím môi, nhìn bộ dáng bất lực của Thẩm Nguyệt nằm ở bên cạnh bàn, lạnh lùng nói: “Nghiệt chủng này không còn cũng chẳng sao, lần này ta chỉ dạy cho cô một bài học nhỏ, lần sau ta nhất định không tha cho cô!”
Bụng của Thẩm Nguyệt rất đau, giống như trong bụng có ai đó đang chém loạn. Sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, những đầu ngón tay bấu mạnh vào mặt bàn, các đốt ngón tay vặn vẹo trắng bệch.
Ngay lúc Tần Như Lương vừa bước ra khỏi cửa, nàng đột nhiên lên tiếng: “Tần Như Lương!”
Tần Như Lương dừng một chút, quay đầu lại lộ ra nét mặt phẫn nộ vặn vẹo, chán ghét nói: “Cô cũng xứng gọi tên ta sao? Cô nghe rõ cho ta, mặc kệ cô là ngốc thật hay giả ngốc thì ta đều vô cùng chán ghét cô, bây giờ cũng vậy mà sau này cũng vậy! Lần này cô tốt nhất nên bỏ hẳn ý định đó đi, nếu như cô còn dám ra tay với Mi Vũ, chỉ cần cô động đến một ngón tay của nàng thì ta liền chặt một tay của cô”.
Thẩm Nguyệt đột nhiên bộc phát cơn oán hận tột cùng dường như đã tích tụ suốt bao nhiêu lâu nay, trầm giọng nói: “Ngươi đừng tự mình đa tình, ngươi cho rằng ta bây giờ vẫn giống như trước kia hay sao? Con ngốc Thẩm Nguyệt trước kia đã chết rồi, từ nay về sau Thẩm Nguyệt ta chính là cành vàng lá ngọc mà ngươi không thể động vào nổi. Cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta thì ta nhất định cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân”.
Tần Như Lương kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc thấy nàng cũng đang ngẩng đầu lên. Gương mặt nàng trắng bệch không còn một chút máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, khóe mắt còn hiện lên ý cười châm biếm, lửa giận trong ánh mắt dường như cũng tiêu biến, thay vào đó là sự lãnh đạm đáng sợ, nàng lại nhẹ giọng nói ra một câu: “Tần Như Lương, ngày đó nhất định sẽ đến”.
Thẩm Nguyệt nói xong câu này thì đã kiệt sức và ngất xỉu ngay tại chỗ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Triệu thị.
Ngày hôm nay Trì Xuân Uyển có chút bận rộn.
Thầy thuốc ra ra vào vào, bà đỡ giàu kinh nghiệm cũng ra ra vào vào, Ngọc Nghiên cùng Triệu thị vô cùng bận rộn, thần kinh căng thẳng, không thể thả lỏng chút nào.
Thẩm Nguyệt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, không thể uống thuốc cũng không có phản ứng.
Khi Tần Như Lương rời đi còn để lại một câu yêu cầu thầy thuốc cố gắng hết sức để cứu sống nàng, về phần đứa trẻ trong bụng nàng thì sống hay chết mặc cho số phận.
Tuy nhiên ngay khi thầy thuốc bước vào phòng bắt mạch cho Thẩm Nguyệt thì Ngọc Nghiên đã nắm chặt lấy tay ông ta, ánh mắt như muốn ăn thịt người, gằn giọng nói từng chữ: “Ngươi nhất định phải cố hết sức bảo vệ cho đứa trẻ, nếu không khi công chúa tỉnh lại thì ngươi phải đền mạng!”
Ánh mắt cùng thái độ của Ngọc Nghiên đều rất đáng sợ khiến cho thầy thuốc giật mình thon thót phải cố gắng hết sức.
Trong Phù Dung Uyển, Tần Như Lương dặn dò Hương Phiến chăm sóc Liễu Mi Vũ, sau đó quay trở lại phòng mình ở chủ viện.
Khi bước ra khỏi Phù Dung Uyển, trong tâm trí hắn ta chỉ có những gì Thẩm Nguyệt đã nói, cũng như ánh mắt tự cao tự đại và dứt khoát của nàng đã khiến cho Tần Như Lương nhận ra rằng hắn ta dường như đã đánh mất hoàn toàn tình yêu của Thẩm Nguyệt, hai người giờ đây cũng giống như thủy hỏa không thể dung hòa.
Tần Như Lương không tiếc tình yêu của một con ngốc dành cho mình, nhưng con ngốc này đột nhiên từ ngu ngốc trở nên tỉnh táo, hơn nữa còn quyết đoán ngang ngược khiến cho người ta khó có thể bỏ qua. Một kẻ ngu ngốc ngày xưa yêu hắn ta nhiều như vậy nay đột nhiên lại đẩy hắn ta ra xa!
Nếu muốn bỏ rơi thì cũng phải là hắn ta bỏ rơi nàng, làm gì đến lượt nàng bỏ rơi hắn ta chứ!
Trước giờ Tần Như Lương luôn xem tình yêu của Thẩm Nguyệt dành cho hắn là chuyện đương nhiên, một mặt ghét bỏ sỉ nhục nàng, mặt khác lại tận hưởng cảm giác sung sướng không gì sánh được, bây giờ mọi chuyện đột nhiên thay đổi khiến cho hắn ta vô cùng tức giận.
Trở lại thư phòng, Tần Như Lương vẫn còn tức giận, một tay đấm xuống tách cái bàn làm đôi.
Tần Như Lương hiếm khi phát hỏa lớn như vậy.