Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 263

Thẩm Nguyệt nói: “Ta và ngươi đánh cược với nhau, cho dù hôm nay ngươi không tìm thấy nhau thai thì Liễu Mi Vũ cũng tuyệt đối sẽ không chết. Nếu như ả ta chết thì ta lấy mạng này đền cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Mạng của Liễu Mi Vũ không hề đáng để Thẩm Nguyệt dùng chính tính mạng của mình đánh cược nhưng Tần Như Lương vẫn không tin nàng, cho dù nàng có dùng tính mạng đánh cược thì Tần Như Lương vẫn không tin nàng.

Tần Như Lương nhìn nàng, tàn nhẫn nói: “Mạng của cô làm sao có thể sánh được với mạng của nàng ấy?”

Thẩm Nguyệt cười nói: “Như vậy thì ta với ngươi cũng chẳng còn gì để nói”.

Sắc mặt của Tần Như Lương dịu xuống, hắn ta nói: “Nếu như không phải thời gian của Mi Vũ không còn nhiều thì ta cũng không muốn đến tìm cô. Ta cũng không muốn có thêm ân oán với cô. Tĩnh Nguyệt, ta thật sự đã cùng đường rồi”.

Tần Như Lương nhìn vào mắt Thẩm Nguyệt, đột nhiên vươn tay nắm lấy vai nàng rồi nói: “Tĩnh Nguyệt, anhta chỉ cầu cô cứu nàng ấy. Chỉ cần cô đồng ý cứu nàng ấy thì ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ, sau này ta sẽ tận tâm tận lực đối xử tốt với cô, được không?”

Thẩm Nguyệt biến sắc, nàng cố gắng vùng vẫy bả vai nhưng lại phát hiện hai tay Tần Như Lương giống như kiềm sắt khiến cho nàng đau đến thấu xương.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi buông ra!”

“Cô phải cứu nàng ấy”, Tần Như Lương nói.

“Ngươi muốn ta cứu ả ta như thế nào? Muốn mang ta đi mổ bụng rồi lấy nhau thai ra sao?”, Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Như Lương, con của ta còn chưa đủ tháng, ta không có nhau thai cho ngươi!”

Tần Như Lương nhìn bụng nàng rồi nói: “Ta đã hỏi đại phu, đứa trẻ đã chín tháng, sinh non một tháng cũng không sao”.

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt Tần Như Lương chậm rãi hướng lên nhìn Thẩm Nguyệt lần nữa, hắn ta nói: “Cho dù đứa trẻ này không còn nữa thì ta cũng có thể hứa với cô chúng ta còn có thể có một đứa con khác!”

“Ngươi đừng mơ tưởng!”

Thẩm Nguyệt giơ tay đấm mạnh vào cánh tay hắn ta, thấy hắn ta bất động, nàng lập tức tiếp tục đấm mạnh vào bụng hắn ta.

Tần Như Lương kêu lên một tiếng đau đớn, Thẩm Nguyệt tiếp tục nỗ lực đá vào đáy quần hắn ta, lúc đó hắn ta mới phải lùi lại hai bước trong đau đớn rồi để Thẩm Nguyệt thoát ra.

Thẩm Nguyệt loạng choạng lùi lại vài bước, suýt nữa ngã xuống đất nhưng vẫn cố gắng đứng vững.

Nàng trừng mắt nhìn Tần Như Lương nói: “Ta đã sai lầm rồi, ngươi không chỉ là một kẻ điên mà còn là một kẻ tán tận lương tâm”.

Sau đó, nàng liền quay đầu muốn chạy ra khỏi Trì Xuẩn Uyển, vừa chạy vừa hét lớn: “Triệu mụ! Triệu mụ! Bên ngoài có ai không, mau tới đây!”

Đáng tiếc, tiếng hét của nàng đều bị tiếng sấm át đi cho nên không ai có thể nghe thấy được.

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp chạy khỏi Trì Xuân Uyển thì đã nhìn thấy một bóng người vụt qua trước mặt mình. Tần Như Lương đã kịp chặn đường nàng.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt trắng bệch.

Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bất lực như lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK