Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 443

Tuy nhiên trong hai năm qua triều chính của Bắc Hạ dần bình ổn kèm theo tốc độ phát triển cực nhanh và đang trên đà nước giàu dân mạnh.

Kể từ sau khi chính quyền Đại Sở được ‘thay máu’, mối quan hệ với Bắc Hạ càng thêm cứng nhắc.

Vào thời điểm này Đại Sở lại nổ ra chiến tranh với Dạ Lương không thể không đề phòng mối tai vạ bắc cương này.

Ắt hẳn Dạ Lương cũng nhìn ra điểm này nên mới ngông cuồng như vậy.

Mặc dù biên giới cách kinh thành ngàn dặm xa xôi, loạn lạc biên giới tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới sự phồn hoa nơi đây nhưng dư luận vẫn sục sôi đàm luận, trong triều không thể không có hành động can thiệp.

Nếu không Dạ Lương sẽ càng không kiêng nể.

Ở nơi bí ẩn u tối, có một bàn tay đang âm thầm khuấy động bão đáp.

Thẩm Nguyệt biết đó là một bàn tay vô cùng đẹp đẽ có thể cầm bút cũng có thể nâng kiếm.

Tần Như Lương trong chốc lát không có thời gian rảnh rang ở nhà.

Hắn mỗi ngày đều phải tới sân luyện binh, điểm binh, thao luyện tân binh.

Thẩm Nguyệt nghe người hầu trong phủ nói sắp đánh trận rồi.

Có người nói chiến trận có thể năm sau mới nổ ra, liền không thể đợi đến sau giao thừa lại đánh sao?

Liễu Mi Vũ ở Phù Dung Uyển cả ngày hoang mang bất an, lúc này Tần Như Lương cũng không có thời gian ghé thăm nói chuyện tâm tình với nàng ta, vài lần nàng ta muốn gặp mặt hắn nhưng đến bóng lưng cũng không thấy người đâu.

Quân đội tại bắc cương Đại Sở không thể điều động sử dụng, Tần Như Lương chỉ có thể thao luyện tân binh, những ngày sắp tới sẵn sàng tập kết tân binh lên chiến trường.

Còn không đợi đón Tết xong, vào ngày 8 tháng 12 âm lịch đặc biệt giá buốt.

Ngọc Nghiên cũng nấu cháo mừng ngày ông Công ông Táo lên trời này để Thẩm Nguyệt làm ấm thân thể.

Cửa vừa mở gió lạnh thấu xương từ bên ngoài liền ùa vào trong.

Ngọc Nghiên nói với vẻ mặt bình thản: “Công chúa, Tần tướng quân tới rồi, người đang ở bên ngoài”.

Nàng ta không muốn Tần Như Lương bước chân qua cửa phòng nửa bước, nhưng lại không thể không bẩm báo.

Thẩm Nguyệt cũng không muốn Tần Như Lương đặt chân vào phòng mình nên nhanh chóng đứng dậy, Ngọc Nghiên thấy vậy liền lấy một chiếc áo choàng dày khoác lên người nàng rồi thắt nút gọn gàng.

Thẩm Nguyệt vừa mở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Như Lương đang đứng trong gió lạnh.

Hắn không kiêng sợ gió lạnh giữa mùa đông, vẫn là thân hình rắn rỏi tuấn tú đó, chỉ là khuôn mặt giăng đầy nét mệt nhọc cùng tiều tuỵ

Ánh mắt Tần Như Lương lập lòe chớp tắt, hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng khi chạm phải vẻ thờ ơ và xa cách trên mặt Thẩm Nguyệt chỉ đành dằn lòng nuốt xuống.

Quả thực là sông có khúc, người có lúc.

Hắn vẫn còn nhớ vào thời điểm này năm trước, hắn cũng là dáng vẻ hờ hững như nàng lúc này, không muốn liếc mắt nhìn tới nàng dù chỉ một giây, không muốn nói chuyện với nàng dù chỉ nửa lời, ngay cả trong ngày vui lụa đỏ che trời rợp đất, hắn cũng chưa từng đối xử dịu dàng với nàng.

Mà hôm nay họ lại thay đổi vị trí cho nhau.

Biết rõ bản thân không thể đem lòng yêu người phụ nữ trước mắt này nhưng hắn vẫn một mực đâm đầu vào lưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK