Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151

Liên Thanh Châu cười nói: “Xem ra công chúa còn có thể tối đa hóa lợi ích của mọi thứ. Nhưng nếu chỉ bán vé cho hành khách thì bao lâu mới có thể thu hồi chi phí chứ? Đây là một khoản đầu tư lâu dài, trong một thời gian dài công chúa có thể cũng không nhận được tiền lời”.

Thẩm Nguyệt thờ ơ nói: “Mặc dù vậy thì ta cũng sẽ đầu tư. Trong tay có một chiếc tàu buôn nói không chừng sau này còn có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp. Một chiếc tàu buôn như vậy thì có giá bao nhiêu?”

“Không cần vội, còn vài tháng nữa thì tàu mới đến kinh thành. Trong mấy tháng này tiền bán truyện tranh của công chúa hẳn là cũng đã thu được rất nhiều”.

Nghe Liên Thanh Châu nói, truyện tranh của Thẩm Nguyệt còn có thể bán ra khỏi kinh thành.

Chẳng qua trong vài tháng tới thì Thẩm Nguyệt sẽ không được chia tiền nữa.

Trên đường trở về, nàng còn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để khiến cho hai ngàn lượng bạc trong tay nàng đẻ ra thêm tiền.

Buổi chiều khi nàng trở về phủ tướng quân thì hậu viện vẫn đang vô cùng hỗn loạn.

Nghe nói Tần Như Lương cuối cùng cũng đích thân xử lý chuyện của Hương Phiến, thế nhưng hắn ta không định cho nàng ta một danh phận mà lại định tiễn nàng ta đi.

Nếu như nàng ta đồng ý thì Tần Như Lương sẽ chu cấp cho nàng một ít tiền sau đó đẩy nàng ta đi nơi khác sinh sống, nàng ta cũng sẽ có một cuộc sống tốt bên ngoài.

Ít nhất thì tốt hơn là làm nha hoàn trong phủ lúc này.

Nhưng quan trọng là phải xem Hương Phiến có đồng ý đi hay không?

Nàng ta đã phải trả giá rất nhiều cho chuyện này, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để cho Tần Như Lương đuổi mình đi chỉ để lấy lòng Liễu Mi Vũ chứ?

Khi Thẩm Nguyệt bước vào thì nàng nhìn thấy Hương Phiến đã rơi lệ đầy mặt.

Nàng ta không thể phản kháng, hai bà tử đã thu dọn xong hành lý của nàng ta từ sớm.

Hương Phiến quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, nắm lấy váy Thẩm Nguyệt cầu xin: “Công chúa, xin công chúa nói với tướng quân một tiếng, đừng đuổi nô tỳ đi có được không? Nô tỳ chỉ muốn ở lại phủ tướng quân, nô tỳ không muốn đi nơi khác!”

Thẩm Nguyệt cúi xuống lãnh đạm nhìn nàng ta khóc trong chốc lát, giơ tay lau nước mắt trên mặt Hương Phiến, khẽ nhướng mày nói: “Ngươi khóc với ta thì có ích lợi gì?”

Hương Phiến thực sự không còn cách nào khác, nàng ta nói: “Nô tỳ phải làm sao bây giờ?”

“Nếu như không rời đi thì ngươi muốn chết trong phủ tướng quân sao?”, Thẩm Nguyệt ngả ngớn nói.

Hương Phiến ngẩn người, đột nhiên hiểu ý của Thẩm Nguyệt.

Ngay lập tức khi bà tử xách túi hành lý bước ra, Hương Phiến liền nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đập đầu vào cột nhà bên cạnh!

“Không được!”, bà tử vội vàng ngăn lại, gọi Hương Phiến không cho đập đầu.

Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm ra lệnh: “Còn không mau mời đại phu đến đi? Nếu như tướng quân bức tử tiểu nha đầu này vì Mi Vũ thì sau này khi tướng quân ân ái với Mi Vũ cũng không thể không cắn rứt lương tâm”.

Đại tướng quân vì nhị phu nhân mà nhẫn tâm bức tử Hương Phiến!

Ngay lập tức tin tức này đã truyền khắp phủ tướng quân khiến cho đám người hầu đều phải đau lòng.

Bọn họ chỉ là phận nô tài, chủ nhân dùng xong rồi liền vứt bỏ không thương tiếc!

Đầu của Hương Phiến chảy máu, khuôn mặt tái nhợt.

Đại phu nhanh chóng chạy tới băng bó bắt mạch, vừa bắt mạch xong liền biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK