Chương 261
Tần Như Lương đáp: “Tìm được vài người, nhưng không có ai sinh con vào hôm qua hoặc hôm nay. Mi Vũ chỉ có thời gian hai ngày, hôm nay là ngày cuối cùng rồi”.
“Ngươi đã tìm hết từng nhà hay chưa, đã hỏi hết từng nhà chưa?”
“Chưa, ta chỉ tìm vài bách tính bình thường ở mấy con đường phụ cận trong phạm vi năng lực của ta”.
Thẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Sao ngươi không tiếp tục tìm đi! Ngươi là tướng quân, ngươi dẫn binh lính lục soát từng nhà từng hộ chứ! Kinh thành nhiều người như vậy, sao lại không có người sinh con trong hai ngày nay!”
“Ta là tướng quân, nhưng ta không thể lạm dụng công quyền cho việc tư”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy vừa tức cười vừa châm biếm: “Không thể dùng công quyền cho việc tư? Ta thấy ngươi sợ bị phát hiện, một đại tướng quân vì cứu sủng thiếp, không biết tin theo yêu ngôn hoặc ngữ của kẻ nào mà tìm thai phụ sắp sinh khắp nơi, đòi lấy nhau thai của họ. Ngươi sợ bị người trong thiên hạ biết được sẽ chỉ trích ngươi điên khùng mất trí! Tất nhiên ngươi không dám điều động binh lính giúp ngươi tìm nhau thai, nếu để hoàng thượng biết được, sẽ khiến mặt rồng giận dữ đấy!”
Tần Như Lương vẫn bình tĩnh như vậy: “Mấy thứ này ngươi biết cả, ta cũng biết ngươi là một nữ nhân thông minh”.
Thẩm Nguyệt nói: “Không phải còn một ngày nữa sao, ngươi vẫn có thể đi tìm. Nếu trước khi trời tối ngươi có thể tìm được thì chứng minh số mạng của Liễu Mi Vũ chưa tận, nếu như không tìm được thì cũng là số phận cả thôi!”
Nói xong, Thẩm Nguyệt xoay người trở về.
Tần Như Lương nói sau lưng nàng: “Nàng ấy không còn nhiều thời gian nữa, ta không thể tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng. Tĩnh Nguyệt, cô giúp ta cứu nàng ấy được không?”
Thẩm Nguyệt dừng lại.
“Xem như ta cầu xin cô”.
Đây là lần đầu tiên hắn ta hạ mình trước Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hắn ta, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Hôm nay ta đã phái Ngọc Nghiên đi tìm Liên Thanh Châu. Liên Thanh Châu có một người bạn giỏi y thuật, nếu như hắn chịu giúp thì có lẽ ả ta sẽ còn có một con đường sống. Đó là tất cả những gì mà ta có thể làm được”.
“Nhưng nếu như hắn không thể nào giải được độc dược tỏa thiên hầu, hoặc là đơn thuốc mà hắn kê cũng giống như lang trung giang hồ kia cần phải sử dụng tử hà xa làm thuốc dẫn thì sao?”, Tần Như Lương lắc đầu nói: “Ta không thể chờ được lâu như vậy. Mi Vũ thật sự sắp chết rồi”.
Thẩm Nguyệt nắm chặt hai tay, lúc này nàng chỉ cảm thấy tức giận, lửa giận sắp đổ dồn lên đầu, nàng liền quay đầu lại nói với Tần Như Lương: “Tên lang băm đó bịa chuyện mà ngươi cũng tin hay sao? Ta còn không biết loại thuốc dẫn vớ vẩn đó chữa được kịch độc gì! Tần Như Lương, ngươi tỉnh táo lại đi!”
“Nếu như không tỉnh thì ta phải làm sao? Ta không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cứu Mi Vũ!”
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu như ngươi tin thì cứ tiếp tục đi tìm, đến tìm ta làm cái gì chứ?”, tuy sắc mặt của nàng vô cùng khó coi nhưng nàng vẫn nhếch miệng cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không tìm được người bên ngoài cho nên liền nhớ ra trong nhà còn có một người? Ngươi đang muốn lấy nhau thai của con ta đi cứu Liễu Mi Vũ sao?”
Ngay khi Tần Như Lương nói ra chuyện thuốc dẫn thì nàng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng khi chính miệng nàng nói ra thì nàng lại đột nhiên cảm thấy một sự ớn lạnh xuyên từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu sau đó lan ra toàn thân.
Tần Như Lương áy náy nhìn Thẩm Nguyệt, nói với giọng điệu nhẹ nhàng. Trước đây hắn ta chưa bao giờ nói một lời nào nhẹ nhàng với nàng như vậy.