Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128

Hương Phiến sao có thể không rung động. Nàng ta có thể một lần nữa tiếp cận Tần Như Lương, làm tam phu nhân, mấu chốt nhất là có thể đường đường chính chính đứng ngay trước mặt Liễu Mi Vũ!

Nếu Liễu Mi Vũ thấy nàng ta thì nhất định sẽ âu sầu đến mất ngủ!

Thẩm Nguyệt ung dung đứng dậy, nói: “Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, nếu nghĩ kỹ thì hãy đến Trì Xuân Uyển tìm ta”.

Nói xong, Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên quay đầu rời đi.

Hương Phiến biết, cơ hội mà bay đi thì sẽ không trở lại nữa, hôm nay nếu Thẩm Nguyệt rời khỏi thì nàng ta sẽ không thể đến Trì Xuân Uyển tìm Thẩm Nguyệt được nữa!

Thẩm Nguyệt vừa đi được hai bước, Hương Phiến đã nói: “Sao ngươi phải giúp ta?”

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nói: “Vì sao? Đương nhiên là vì ta vui rồi, nhưng gần đây Mi Vũ lại làm ta không vui cho lắm”.

Hương Phiến lập tức hiểu ra, nói tiếp: “Được, ta sẽ đi trên con đường ngươi trải”.

Thẩm Nguyệt lại quay về, nói: “Đừng bảo ta chưa nhắc ngươi trước, nếu lần này ngươi còn nhớ đến tình chủ tớ với Mi Vũ thì chắc chắn sẽ thua thiệt. Chỉ cần ngươi muốn làm tam phu nhân, nàng ta sẽ coi ngươi là tử địch, hận không thể giết chết ngươi”.

Hương Phiến sờ mặt mình, thù hận chồng chất, nói: “Là nàng ta khiến ta biến thành như thế này, nàng ta không coi ta là người thì ta việc gì phải coi nàng ta là người chứ! Ta nhất định sẽ khiến nàng ta phải hối hận!”

Hương Phiến vừa nói xong, Thẩm Nguyệt lập tức vươn tay ra nắm lấy cằm của Hương Phiến.

Hương Phiến cả kinh, bị ép ngẩng mặt lên nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Vậy ngươi cũng nghe kỹ cho ta, sau này nếu ngươi dám lấy oán báo ân thì ta sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh”.

Hương Phiến tái mặt nói: “Nô tỳ biết công chúa đã không còn yêu tướng quân nữa, công chúa và nô tỳ cũng không còn ân oán gì với nhau. Hiện nay người căm ghét nô tỳ không phải công chúa mà là Liễu Mi Vũ, nô tỳ sẽ không đối địch với công chúa! Hương Phiến xin thề ở đây, nếu như làm trái lời thề, trời tru đất diệt!”

Thẩm Nguyệt thả nàng ta ra, điềm nhiên như không nói: “Ngươi hiểu là được rồi. Sau này lên như diều gặp gió hay vạn kiếp bất phục thì đều dựa vào bản lĩnh của ngươi. Ta sẽ chờ đến ngày Tần Như Lương tự nguyện nhận ngươi là Tam phu nhân. Ngọc Nghiên, lấy cao thơm cho nàng ta”.

Ngọc Nghiên lấy ra một hộp cao trong tay áo, có thêm hương liệu đặc chế thành màu đỏ nên nhìn vừa xinh đẹp lại có mùi thơm.

Thẩm Nguyệt nói: “Cao thơm này một ngày bôi ba lần, hơn một tháng có thể xóa hết sẹo. Sau khi khôi phục dung mạo thì ngươi vẫn có thể thoa như son phấn, làm cho làn da ngươi hồng hào, khí sắc hoàn hảo”.

Hương Phiến như cầm bảo bối, nhận lấy, cung kính nói: “Tạ ơn công chúa”.

Sau khi trải qua kiếp nạn này, lập trường của mỗi người đều thay đổi. Thẩm Nguyệt chịu kéo Hương Phiến lên, nàng ta cũng cảm thấy kính sợ Thẩm Nguyệt, không dám bất kính như xưa.

Nói cũng nực cười, từ chủ tớ tình thâm biến thành kẻ địch không đội trời chung, mà kẻ địch ngày xưa lại trở thành ân nhân của mình.

Hương Phiến biết Thẩm Nguyệt chỉ coi nàng ta như một quân cờ, nhưng vậy thì có sao, nàng ta đạt được điều mình mong thì làm quân cờ cũng đáng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK