Chương 239
Hắn ta nói: “Ta không với tới, cô giúp ta mang lại đây”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Tần tướng quân đang ra lệnh cho ta sao? Trước hết, thái độ của ngươi không đúng chút nào cả”.
Tần Như Lương nhẫn nhịn nói: “Đây là thỉnh cầu, thỉnh cầu công chúa mang tới cho ta”.
“Không chân thành”.
Tần Như Lương trừng mắt nhìn nàng nói: “Chẳng lẽ cô còn muốn ta khép nép cầu xin cô chỉ vì một bát thuốc sao?”
Nụ cười của Thẩm Nguyệt lại càng trở nên xấu xa: “Nếu như Tần tướng quân không ngại thì cứ thử xem, nói không chừng ta sẽ bị ngươi làm cho cảm động đó”.
Bộ dáng của nàng rõ ràng là đang chờ xem trò vui, làm sao có thể bị hắn ta cảm động được? Cảm động cái rắm!
Tần Như Lương không nhờ nàng giúp đỡ thì phải dựa vào chính mình.
Hắn ta cố gượng đứng dậy muốn đi lấy thuốc, nếu miệng vết thương bị rách ra thì những nỗ lực chữa trị cho hắn ta trước đó đều sẽ vô ích.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, ghét bỏ tiến lại gần đưa thuốc cho hắn ta.
Hắn ta liền nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt bằng một tay.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt đen lại, Tần Như Lương ngẩng đầu nhìn nàng với vẻ thích thú không thể giải thích được, hắn ta nói: “Cô rất chán ghét việc bị ta chạm vào đúng không? Đã như vậy thì ta lại càng muốn khiến cho cô không thoải mái”.
Không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy mà lực tay của Tần Như Lương vẫn rất mạnh, tay hắn khiến cho cổ tay của Thẩm Nguyệt không thể nhúc nhích.
Hắn ta nhìn thẳng vào Thẩm Nguyệt, cầm tay nàng uống hết bát thuốc chỉ trong chốc lát.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Ngươi có biết tại sao ta chán ghét ngươi không, là bởi vì ngươi không có tự trọng”.
Tần Như Lương nằm lại trên giường cười, trong nụ cười ẩn chứa rất nhiều ý tứ nhưng không hề phản bác lại, hắn ta chỉ nói: “Cũng có thể”.
Thẩm Nguyệt ném cái bát trống xuống bàn, mang theo Ngọc Nghiên bỏ đi không thèm nhìn lại, nói: “Nếu như không phải nể mặt Triệu mụ thì ta cũng sẽ không quan tâm ngươi sống hay chết đâu. Ngươi chết đi thì tốt hơn, đến lúc đó ta nhất định sẽ thắp cao ba nén hương trên mộ của ngươi!”
Tần Như Lương sững sờ.
Hắn đường đường là một đại tướng quân nhưng cuối cùng lại phải dựa vào mặt mũi của một lão nô mới được cứu sao?
Sau khi Thẩm Nguyệt rời đi, Tần Như Lương gọi bà tử chăm sóc tới hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Bà tử thở dài nói: “Tướng quân đã ngủ mấy ngày rồi, ngày hôm đó tướng quân vừa trở về thì đã ngất xỉu, bị thương rất nặng lại còn sốt cao, ngay cả đại phu cũng không chữa khỏi. Triệu mụ đành phải tới cầu cứu công chúa, công chúa bận rộn suốt cả đêm mới khiến cho tình hình của tướng quân ổn định trở lại”.
Tần Như Lương trầm ngâm không nói.
Bà tử lại nói: “Thuốc của đại phu không giúp được gì cho tướng quân, không ngờ thuốc của công chúa lại có thể khiến cho thương thế của tướng công thuyên giảm”.
Bà tử chỉ hận không thể tâng bốc Thẩm Nguyệt lên đến tận mây xanh: “Mấy ngày nay khi tướng quân hôn mê công chúa đã không quản cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho tướng quân rất kỹ lưỡng. Công chúa miệng cứng lòng mềm, mọi thứ đều đích thân tận lực vì tướng quân…”
Ha ha, Thẩm Nguyệt đã cho tất cả người hầu trong phủ nhìn thấy một cảnh tượng rất sảng khoái, thấy nàng rắc thuốc bột như rắc tro cốt, vừa đắp thuốc vừa mạnh tay vỗ chan chát, tất cả những chuyện này đúng là nàng đều đích thân tận lực.