Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 350

Chuyến viếng thăm này của Liên Thanh Châu chắc chắn sẽ lại tặng rất nhiều thứ, có quần áo cho trẻ sơ sinh một hai tháng tuổi, lớn hơn chút còn chuẩn bị tới một hai tuổi, đủ đầy hai hòm. Ngoài ra còn có đồ chơi của trẻ con, phàm là những thứ có mặt trên thị trường ắt đều đủ cả.

Quản gia thấy cảnh này cũng không có lý do gì để ngăn Liên Thanh Châu ở ngoài phủ, chỉ đành mời hắn ta đem đồ vật tới Trì Xuân Viện.

Mới đi tới ngoài viện, Ngọc Nghiên liền vội vã kêu lên: “Công chúa, Liên công tử tới rồi”.

Thẩm Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa liền thấy từng hòm đồ được chuyển vào trong.

Trên mặt Liên Thanh Châu treo nụ cười ôn hòa, giống như tắm gió xuân tiến vào trong viện nói: “Hôm nay Ngọc Nghiên không tới, ta vốn cũng định tới cửa thăm hỏi. Những thứ này đều là đồ ta chuẩn bị cho Bắp Chân, còn mong công chúa vui lòng nhận cho”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Cảm ơn tấm lòng của Liên công tử, nhị nương và Triệu mụ đem đồ xuống sắp xếp đi. Ngọc Nghiên, châm trà”.

Dứt lời liền xoay người đi vào phòng, vừa nói với Liên Thanh Châu: “Ngươi vào trong nói chuyện”.

“Không biết hôm nay công chúa tìm tại hạ tới có chuyện gì?”

Thẩm Nguyệt như cười như không: “Chúng ta đã không gặp lại từ đêm trung thu lần trước, Liên hồ ly, ngươi làm đẹp lắm, tối đó xuất hiện kịp thời mà biến mất cũng đủ nhanh mà”.

“Công chúa đừng nói vậy, tối đó để lạc mất công chúa tại hạ cũng gấp tới lóng ngóng, cũng may công chúa bình yên vô sự, nếu không tại hạ khó tránh khỏi trách nhiệm”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ. Là ai gửi tặng những thứ này?”

Liên Thanh Châu vẫn tươi cười như cũ: “Nếu công chúa đã biết hà tất phải hỏi tại hạ”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày.

Nàng gạt chuyện này sang một bên, nói tiếp: “Hôm nay tìm ngươi tới là muốn ngươi giúp ta nghe ngóng về một người”.

“Ai?”

“Liễu Thiên Tuyết”, Thẩm Nguyệt thong dong đáp: ” Đến ngày hôm nay ta chỉ nhớ được mơ hồ chuyện của quá khứ, cái tên này thực sự nghe rất quen tai. Theo lý mà nói ta không thể cảm thấy quen thuộc với cái tên trước kia của người phụ nữ mà Tần Như Lương đem về từ biên ải như thế được”.

Đúng lúc Ngọc Nghiên cũng bưng trà lên, Thẩm Nguyệt nhón nắp trà, nhẹ nhàng gạt bọt khí bên trong: “Nhưng các mối quan hệ của ta có hạn, muốn thăm dò quá khứ của một người còn phải dựa vào bạn bè. Ngươi cứ việc giúp ta dò la, nếu cần mua tin tức trở về lại tính nợ cho ta”.

Liên Thanh Châu híp mắt cười: “Chuyện này không cần phải hỏi người ngoài, tại hạ không thể rõ ràng hơn, đừng quên rằng bậc cha chú của tại hạ trước đây cũng từng làm quan trong kinh này”.

“Ngươi biết?”, Thẩm Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Đây cũng không phải bí mật gì”.

“Vậy ngươi nói nghe thử xem”.

“Phụ thân của Liễu Thiên Tuyết là Liễu Văn Hạo, nàng ta còn có một người ca ca tên là Liễu Thiên Hạc. Năm đó Liễu Văn Hạo chỉ là một viên quan địa phương được thăng chức thuyên chuyển vào kinh, nhưng các quan lại hiển quý trong kinh đều chê bai người nhà quê như ông ta nên cực kỳ coi thường. Một đôi trai gái của ông ta cũng thường xuyên bị chế nhạo trong vòng tròn giao tiếp này”.

Liên Thanh Châu nhấp một ngụm trà, ung dung nói tiếp: “Liễu Văn Hạo trong giới quan trường tranh giành cấu xé, từng bước thăng tiến. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, ông ta vừa ngồi lên chiếc ghế thừa tướng liền gặp phải một cuộc đảo chính cung đình, vì đắc tội với vua đang tại vị kia, bị ông ta trùm lên đầu tội thông đồng với địch bán quốc rồi bị chém đầu, toàn bộ nhà họ Liễu từ đó đều bị đày ải”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK