Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171

Tần Như Lương tức đến xanh cả mặt: “Thẩm Nguyệt!”

Thẩm Nguyệt gảy gảy lỗ tai, cười tươi hớn hở: “Muốn hả?”, nàng giơ một ngón tay lên: “Một ngàn lượng, ta sẽ bán nó cho ngươi”.

Tần Như Lương tức quá bật cười: “Cô đúng là sư tử ngoạm! Muốn tiền đúng không, ta đã chi cho cô rồi”.

Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt: “Lúc nào cơ?”

“Không phải nói phu thê sở hữu chung tài sản sao, của cô là của ta. Ngay ban nãy ta đã vô hình chi cho cô một ngàn lượng rồi, bây giờ lại quay về kho của ta”.

Đầu óc Tần Như Lương cũng khá lắm, nhưng quá vô liêm sỉ.

Để đối phó với loại người này, ngươi không thể đọ liêm sỉ với hắn ta, chỉ có thể đọ xem ai vô liêm sỉ hơn.

Thẩm Nguyệt nói: “Nực cười ghê, ta từng nói của ngươi là của ta, nhưng ta từng nói của ta là của ngươi bao giờ? Của ta vẫn là của ta!”

Tần Như Lương hết cách, hắn ta không cãi nổi nàng, nhưng động tác lại chậm mất một bước.

Khi ấy hắn ta thấy Ngọc Nghiên cẩn thận xách một cái bô ra, ném phi tiêu vào trong ngay trước mặt Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt bóp mũi phẩy phẩy tay cho bớt mùi: “Ngọc Nghiên, tặng bô cho tướng quân”.

Tần Như Lương lùi về sau một bước, nghiến răng nghiến lợi rặn ra một chữ: “Cút!”, sau đó hắn ta quay người, giận dữ phất tay áo sải bước bỏ đi.

Hắn ta vừa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười sằng sặc không biết thu liễm của Thẩm Nguyệt, giòn giã và sảng khoái, vô cùng dễ nghe.

Nếu không phải vì bụng của nàng đã to lắm rồi, Tần Như Lương gần như sẽ tưởng tượng đến cảnh nàng vừa vỗ vào cửa vừa ôm bụng cười đến khua chân múa tay.

Nữ nhân này!

Tần Như Lương giận thì giận, nhưng hắn ta cũng không có cách nào.

Hắn ta đường đường một tướng quân, chẳng lẽ phải đi moi bô của nữ nhân?

Thế mà Tần Như Lương đi rồi, Ngọc Nghiên lật úp cái bô, đổ phi tiêu ra ngoài. Bên trong sạch sẽ khô ráo, chẳng có gì hết.

Đây là cái bô vẫn luôn dự trữ sẵn trong phòng Thẩm Nguyệt, nhưng nàng không có thói quen thức dậy đi tiểu đêm nên chưa từng dùng tới.

Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, dựa người vào cửa cười đến mức ưỡn bụng lên trời. Ngọc Nghiên ở bên cạnh dìu nàng cũng phải cười theo, đứa trẻ ở trong bụng dường như cũng vui lây, thỉnh thoảng còn đạp vài cái.

Hôm đó, khi Hương Lăng tới phòng bếp lấy thuốc bổ cho Liễu Mi Vũ, vừa vặn ngang qua tiền viện, trông thấy một người ngó nghiêng ở phủ tướng quân, bị người canh cửa ngăn lại, định đuổi ra ngoài.

Người đó nói: “Tiểu nhân chỉ là người đưa tin, quan nhân dặn dò phong thư này nhất định phải đưa tới tay phu nhân”.

Kẻ này không thể giao thư cho lính gác để lính gác chuyển hộ, nhưng một người không rõ lai lịch, lính gác làm sao có thể cho hắn gặp phu nhân trong phủ.

Hương Lăng nghe thấy hai chữ “phu nhân” mà dừng chân, bước tới hỏi: “Bức thư này ngươi muốn giao cho vị phu nhân nào?”

Người đưa thư đáp: “Là Liễu phu nhân”.

Hương Lăng lập tức nói: “Ta là nha hoàn bên cạnh phu nhân, ngươi đưa thư cho ta, ta đem về trình cho phu nhân”.

Ngươi đưa thư thấy giao cho nha hoàn cũng đáng tin hơn giao cho lính gác cổng, miễn cưỡng đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK