Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39

Lúc hắn ta quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: “Ta đã hẹn hắn ba ngày sau sẽ mang tất cả trả về phủ cho hắn”.

Nói đoạn nàng lại đứng dậy, vươn vai một chút rồi lại nói: “Ngươi tính sao thì tính đi, lời ta cũng đã nói ra rồi, nếu như không thể mang trả lại cho người ta đủ vật phẩm thì có khi người ta lại nghĩ phủ tướng quân tham lam đến mức âm thầm cắt xén chút vật phẩm của người ta”.

“Thẩm Nguyệt”, Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi nói.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn lại hắn ta rồi mỉm cười nói: “Ta biết Liễu Mi Vũ đã dùng thuốc bổ của ta rất nhiều, nhưng không phải còn đến tận ba ngày nữa hay sao? Trong ba ngày này ngươi có thể tìm ra cách để bù lại đủ phần mà ả ta đã dùng chứ?”

Nhưng cho dù có thể bù đủ vật phẩm thì chuyện này cũng sẽ khiến cho Tần Như Lương cháy túi một lần nữa.

Tất cả thuốc bổ mà Liễu Mi Vũ đã dùng đều có giá trị rất xa xỉ.

Thẩm Nguyệt biết bản thân mình không thể dùng đống thuốc bổ đó được cho nên liền muốn trả lại.

Tần Như Lương biết nàng cố ý làm như vậy, nhưng cho dù hắn ta có biết thì cũng có thể làm gì được?

Nàng đã làm gì sai ư? Dường như nàng chẳng làm gì sai cả.

“Cô muốn phủ tướng quân tán gia bại sản hay sao?”, Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Nếu như ta nhớ không lầm thì trước giờ ta chẳng được lợi ích gì cả, không phải sao? Hôn lễ ba ngày ba đêm trước đó đã khiến cho Liễu Mi Vũ của ngươi nở mày nở mặt, bây giờ Liễu Mi Vũ của ngươi tham dùng thuốc bổ cho nên mới chảy máu mũi, nhưng tất cả lợi ích không phải đều dồn hết lên Liễu Mi Vũ của ngươi hay sao?”

Nàng chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, hai mắt sáng lên giống như có chứa sao trời bên trong: “Là ta đã ép ngươi nạp thiếp sao? Là ta tự tay nhét thuốc bổ vào miệng của Liễu Mi Vũ sao? Đại tướng quân của ta ơi, ngươi làm người phải có lương tâm một chút, bằng không lỡ như vừa ra đường đã bị thiên lôi đánh hoặc bị xe tông thì phải làm sao đây?”

Tần Như Lương gằn từng tiếng nói: “Thẩm Nguyệt, cô lớn gan lắm!”

Thẩm Nguyệt trợn mắt, đặt tay lên bụng mình rồi nói: “Tướng quân nói đúng, Thẩm Nguyệt ta đúng là đang có gấp đôi lá gan so với người thường!”

Lúc Triệu thị và Ngọc Nghiên quay lại thì đã nhìn thấy Tần Như Lương tức giận phất tay áo rời đi.

Mới hai ngày trước Liễu Mi Vũ vẫn còn đắc ý về chuyện mình có thể thoải mái dùng thuốc bổ trân quý của Thẩm Nguyệt.

Lần này xảy ra chuyện, sau khi biết tin thì nàng ta đã lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, cơ thể vốn đang suy yếu nay lại thêm chứng hỏa thịnh trong người, lần này mới đúng là khó chữa trị.

Ước chừng phải mất một khoảng thời gian dài điều dưỡng thì mới có thể hồi phục lại như cũ.

Không biết Tần Như Lương đã lấy tổ huyết yến cực phẩm cùng vô số linh chi trân bảo ở đâu ra để bù vào phần mà Liễu Mi Vũ đã dùng, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn ta phải nghiến răng nghiến lợi chi tiền thì Thẩm Nguyệt liền cảm thấy sướng không tả nổi.

Thật ra Thẩm Nguyệt chưa bao giờ nói sẽ trả lại tất cả vật phẩm về cho Liên Thanh Châu.

Khi Tần Như Lương mang vật phẩm đi trả lại thì mới biết Liên Thanh Châu không hề hay biết chuyện này.

Thẩm Nguyệt chết tiệt rõ ràng đã gài bẫy hắn ta một lần nữa.

Vừa tốn tiền mua vật phẩm bù vào, vừa tức giận đến mức muốn hộc máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK