Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 487

Quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ phúng viếng, Thẩm Nguyệt thay y phục trắng, mang theo Ngọc Nghiên cùng Hạ Du đi tới Hạ gia.

Hạ Du mặc y phục của người hầu, hơi cúi đầu cùng Ngọc Nghiên đi phía sau, khi đến tới cổng Hạ phủ cũng không khiến cho ai nghi ngờ.

Trong Hạ phủ có người tiến lên tiếp đón, sau đó dẫn theo Thẩm Nguyệt đến phía trước linh đường.

Bên trong Hạ phủ lúc này tràn đầy bi thương, còn chưa kịp vào linh đường thì nàng đã nghe thấy những tiếng khóc truyền ra.

Hạ Du ở phía sau nàng đang rất căng thẳng, hắn ta cố kìm nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống từ hốc mắt.

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: “Ngươi bây giờ là người của phủ tướng quân ta, bất luận thế nào thì ngươi cũng phải chịu đựng cho ta, ngươi không thể khóc. Nếu như để cho kẻ khác nhìn thấy thì họ chắc chắn sẽ nhận ra ngươi”.

Hạ Du hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Được rồi, ta sẽ không khóc”.

Chỉ cần hắn ta có thể đến linh đường nhìn thấy bà nội lần cuối, được khấu đầu quỳ lạy bà nội thì hắn ta đã mãn nguyện rồi.

Lụa trắng treo cao bên trong linh đường Hạ phủ.

Hai bên sảnh là hai hàng người đang quỳ rạp khấu đầu, những người mặc đồ tang bên trong Hạ phủ đều là gia quyến Hạ gia, tiếng khóc than thê lương kéo dài không dứt.

Hôm nay không chỉ có phủ tướng quân đến phúng viếng mà còn có rất nhiều quan viên khác trong triều đến phúng viếng.

Nhưng trong số những người đến phúng viếng chỉ có một mình Thẩm Nguyệt là nữ nhân.

Đại tướng quân đã xuất chinh, nàng đại diện cho phủ tướng quân đến phúng viếng cũng là chuyện bình thường.

Là nữ nhân duy nhất trong đoàn người đến phúng viếng, chuyện Thẩm Nguyệt mang theo bên người một nha hoàn cùng một gia nô tiến vào linh đường cũng không khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.

Khi nàng bước vào linh đường, bên cạnh liền có người hô lên: “Tĩnh Nguyệt công chúa của phủ đại tướng quân đến viếng”.

Thẩm Nguyệt chậm rãi bước vào, Hạ Du và Ngọc Nghiên cúi đầu đi theo sau.

Hạ Du không thể ngẩng đầu nhìn lên quan tài trong sảnh, chỉ có thể đau khổ chịu đựng.

Có người từ bên cạnh đi qua dâng lên hương nến.

Hương khói mịt mù, Thẩm Nguyệt cầm lấy nén hương, cúi đầu thật sâu trầm mặc trước quan tài trong linh đường.

Hạ Du và Ngọc Nghiên cũng ngay lập tức quỳ trên mặt đất và cúi đầu thật sâu cùng với Thẩm Nguyệt.

Hạ Du áp trán xuống mặt đất, đau đớn không thể kìm nén.

Thẩm Nguyệt đã cúi đầu ba lần liên tiếp, hắn ta cũng đã làm được điều mình muốn đó là khấu đầu lạy bà nội ba lần.

Sau khi làm lễ, người chủ trì linh đường cúi đầu trả lễ cho Thẩm Nguyệt.

Hạ tướng cùng phu nhân đã già yếu lại chịu không nổi bi thương cho nên không tiện trả lễ, vì vậy chuyện đó đã được giao cho huynh thứ của Hạ Du và thê tử của hắn ta làm.

Huynh thứ của Hạ Du tên là Hạ Phóng.

Khi trả lễ, Thẩm Nguyệt nhìn thấy hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng có thể nhận ra rõ ràng đây là gã đã đánh Hạ Du trên phố ngày hôm trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK