Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 657

Hắn ta nghĩ chỉ cần mình chịu làm gì đó cho nàng thì có thể nhận được báo đáp.

Nhưng bây giờ, so với Tô Vũ, hắn ta không hề là gì cả.

Người phụ nữ này vẫn là thê tử của hắn ta, ít nhất trên danh nghĩa là thế.

Nhưng nàng lại cố chấp như vì người đàn ông khác mà lại chẳng hỏi han, quan tâm gì đến hắn ta.

Thậm chí Tần Như Lương còn cảm thấy đố kỵ với Tô Vũ, cho dù mình có làm bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể kéo người phụ nữ trước mặt quay về với mình.

Chỉ đành trơ mắt nhìn nàng nhào vào lòng người khác.

Trước đây, hắn ta không có cảm giác rõ ràng như vậy, đó là vì trước đây không có ai tranh giành nàng với mình, hắn ta cũng không có cảm giác khẩn trương, bởi thế cứ nghĩ sau này còn rất nhiều thời gian, vẫn có thể từ từ bù đắp.

Bây giờ xem ra không thể nữa rồi.

Thẩm Nguyệt rút tay lại, mắt nhìn hắn ta, cuối cùng cũng nhớ hỏi một câu: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

Tần Như Lương nói: “Vẫn ổn, thái y nói không bị thương đến chỗ nguy hiểm”.

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ngươi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi đi”.

Không nói được mấy câu, Thẩm Nguyệt bèn vòng qua người Tần Như Lương.

Tần Như Lương hỏi: “Cô đi đâu?”

“Rửa mặt rồi quay lại nấu thuốc!”

Tần Như Lương không ngăn nàng lại.

Không lâu sau, Thẩm Nguyệt đã quay lại, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, nàng thấy tỉnh táo hơn khá nhiều. Cung nhân đi theo mang nước suối tươi mát và bếp than vào, Thẩm Nguyệt bắt đầu sắc thuốc.

Cung nhân vốn định làm nhưng thấy động tác của Thẩm Nguyệt khá thành thạo, họ không nhúng tay vào nữa.

Trong phòng có đặt đủ thứ loại dược liệu, nàng dùng tay cân nhắc liều lượng, sau đó cho vào nước rồi bảo cung nhân lui xuống.

Tần Như Lương vẫn chưa đi, hắn ta đứng trước cửa nhìn Thẩm Nguyệt cần mẫn bận rộn, dù đã mệt lắm rồi nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất chăm chú.

Đợi sau khi nàng bận xong, ánh ban mai đã ló dạng vào cửa sổ phản chiếu ánh vàng dưới nền đất.

Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn nhận ra Tần Như Lương vẫn còn ở đây, sửng sốt hỏi: “Sao ngươi vẫn chưa quay về nghỉ ngơi?”

Tần Như Lương nói: “Một người sống sờ sờ như ta đứng đây nãy giờ mà hiện tại cô mới phát hiện ra ta chưa đi sao? Có phải trong mắt cô chỉ có Tô Vũ, không chứa được người khác nữa rồi không?”

Thẩm Nguyệt mặc kệ phớt lờ lời hắn ta.

Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, cô về nghỉ ngơi đi, nếu cô không yên tâm, ta trông chừng hắn giúp cho”.

“Không cần”.

Thỉnh thoảng có làn khói nóng hây hẩy bay ra từ trong nồi thuốc, Thẩm Nguyệt sợ khói sẽ làm Tô Vũ ngạt thở nên cầm ấm thuốc ra ngoài, đặt ngay cạnh cửa.

Nàng ngồi trên bậc thềm trước cửa, yên lặng đợi ánh nắng ban mai và thuốc của Tô Vũ.

Chờ đợi người bên trong tỉnh lại là kỳ vọng lớn nhất của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK